Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng không khỏi nhìn sang Trần Ninh, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Trần Ninh lại nhàn nhạt nói:
"Một cái bảng xếp hạng chiến thần do đám buôn bán vũ khí lập ra thì không đáng để tâm đến.”
"Có điều buổi tiệc buôn bán đạn dược tối nay thì tôi lại rất hứng thú, muốn đi xem thử ra sao.”
"Hơn nữa, Đường Khiếu Lâm cũng đã giở nhiều trò sau lưng chúng ta như vậy.”
"Dù sao chúng ta cũng phải có qua có lại, đi chào hỏi anh ta một chút.”
Màn đêm buông xuống, đèn đường bắt đầu sáng lên.
Trên con phố thịnh vượng nhất ở Kyoto, liên tục rất nhiều chiếc siêu xe sang trọng chạy vào một dinh thự trồng rất nhiều cây thông Hoàng Sơn.
Xung quanh ngôi biệt thự, còn có rất nhiều người ɱặc vest đen đang đứng canh gác nghiêm ngặt.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Điển Chử và Qin Fenghuang cũng không nhanh không chậɱ lái một chiếc Lexus vào sân của dinh thự.
Đến trước sân vào thì bị mấy tên mặc vest ngăn lại!
Còn những tiểu thương chỉ có thể tập hợp lại với nhau, bầu ra một người
đại diện để tham gia.
Trần Ninh là một người Hoa Hạ, vậy nên anh tự nhiên được sắp xếp ngồi cùng với một số tiểu thương người Hoa Hạ khác.
Những người tiểu thương đều đang bàn nên chọn ai làm người đại diện, đợi lát nữa thì tiến vào sảnh chính để bán đò.
Nhìn thấy Trần Ninh, bọn họ không khỏi hỏi:
"Này, tên nhóc này là ai đây, mặt mũi lạ thế, là người của nhóm Hoa Hạ chúng ta à?"
Trần Ninh cười nói:
"Lần đầu tiên đến đây, chào mọi người.”
Mọi người đánh giấ Trần Ninh từ đầu đến chân, người đứng đầu của bọn họ là một người đàn ông để râu quai nón, thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết là một cao thủ có lực chiến đấu không tồi.
Người đàn ông râu quai nón này tên là Hồ Quân, là một tiểu thương chuyên buôn bán vũ khí Hoa Hạ.
Anh ta nheo mắt nói với Trần Ninh:
"Nhóm Hoa Hạ của chúng ta đang chuẩn bị chọn người đại diện để mang vũ khí của mọi người vào sảnh chính bán, thương lượng giá cả với những người mua trong đó.”
"Nhóc con, cậu có tên trong bảng xếp hạng chiến thần không?"
Trần Ninh cười tủm tỉm:
"Chúng ta bán đồ thôi, có liên quan gì đến việc có tên trong bảng xếp hạng chiến thần không đâu chứ?"
Hồ Quân cáu kỉnh nói:
"Đương nhiên là có liên quan.
Thử nghĩ xem nếu cậu là chiến thần đứng nhất thế giới
thì cậu là một trùm lớn.
Chất lượng hàng hóa, cửa ngõ buôn bán và chế độ hậu mãi đều được đảm bảo.”
"Việc kinh doanh vũ khí này vốn là việc giữa mấy ông trùm kia.
Đám tôm tép chúng ta chỉ là ăn cơm thừa canh cặn để lại thôi.
Vậy cậu nói xem thân phận của cậu có liên quan không hả?"
Trần Ninh cười gật đầu:
"Việc giữa mấy ông trùm với nhau sao? Tôi hiểu rồi!"
Hồ Tuấn liếc mắt một cái, hỏi: