Bọn họ nhìn về phía Trần Ninh, càng cảm thấy người con rễ này thật tốt, không có Trần Ninh, bọn họ hôm nay sẽ không có cuộc sống tốt như ngày hôm nay!
Trần Ninh lúc này mới mỉm cười nói: “Thanh Thanh của chúng ta thích ăn những món này, vậy chúng ta đến nhà hàng nào đó ăn những món quê nhà này nha!”
Ngay sau đó, Trần Ninh và những người khác cùng đến một nhà hàng bình thường tên là Nông Gia Lạc dùng bữa.
Bọn họ gọi rất nhiều món nhưng đều là những món ăn vô cùng bình thường.
Gia đình Trần Ninh vui vẻ ngồi xuống, chuẩn bị dùng bữa.
Nhưng vào lúc này, trước cửa nhà hàng, đột nhiên có máy.
chiếc xe Jeep mang biển số Quân khu TôHàng ầm ầm chạy tới.
Từ trên chiếc xe jeep đầu tiên, một người đàn ông có dáng người cao lớn bước xuống, trên người mặc quân phục Trung tá.
Anh ta chính là Hà Hoanl Bên cạnh Hà Hoan còn có trợ thủ của anh ta, Giang Khâm.
Từ trên những chiếc xe Jeep còn lại, mười mấy người binh sĩ cũng lần lượt xuống xe.
Giang Khâm nhìn Hà Hoan, nhịn không được nói: “Doanh trưởng, chúng ta chạy xa như vậy, từ Tô Hàng đến tận Trung Hải, rôt cuộc để làm gì vậy?”
Hà Hoan cao lớn, vẻ ngoài tuân tú, mỉm cười nói: “Đến gặp một người bạn của tôi!”
Giang Khâm không khỏi hỏi: “Bạn của anh là nữ đúng không?”
Hà Hoan ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết?”
Giang Khâm cười hỏi: “Là bạn gái đúng không?”
Hà Hoan nói: “Cậu nói nhảm gì vậy!”
Giang Khâm cười nói: “Doanh trưởng, anh không giấu em được đâu, hôm nay anh ăn diện chỉnh tê như vậy, quân là áo lượt, tóc vuốt keo, trên người còn xịt nước hoa nữa.
Không phải tới gặp bạn gái thì gặp ai chứ?”
Hà Hoan ni hực sự là một người bạn.
Cách đây máy năm, tôi là giảng viên quân sự ở một trường đại học, lúc đó quen được với cô ây.”
Giang Khâm cười nói: “Hiểu rồi, doanh trưởng, anh ngọc thụ lâm phong như vậy, tuổi còn trẻ đã thành đạt, gia đình anh lại còn là quân nhân thế gia, anh muốn cùng cô ấy phát triển thành bạn gái dễ như ăn bánh ấy mài!”
Hà Hoan nhắc nhở: “Cậu nói vậy ở đây thì được.
Láy nữa nhìn thấy cô ấy thì đừng có mà nói nhảm, đừng phá hỏng việc tốt của tôi.”
Giang Khâm nói: “Vâng, vâng, vâng, nhưng mà doanh trưởng, sao lúc đó anh không kéo người ta về tay đi, đến tận bây giờ mới đi tìm cô ấy?”
Hà