Đi ra khỏi Izakaya, vẻ mặt Tống Sính Đình tràn đầy lo lắng, cô thấp giọng hỏi Trần Ninh:
"Chúng ta đã đắc tội với hoàng tử Đông Doanh, bọn họ có lại đến tìm chủng ta gây sự không?"
"Chồng, nếu không thì chúng ta đừng tham gia Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn cầu nữa, chạy trốn đi!"
Trần Ninh cười nói:
"Chỉ là hoàng tử Đông Doanh thôi mà, anh ta không đủ tư cách hù dọa chúng ta bỏ chạy.”
Em đừng lo, mọi thứ có anh lo! *
Tống Sính Đình vẫn rất lo lắng, nhưng Trần Ninh đã nói như vậy, cô cũng không thể cố chấp, chỉ cỏ thể theo đúng lịch trình ban đầu tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn cầu.
Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Ninh.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đi dạo thêm một lúc nữa sau đó trở về
khách sạn.
Anh nghe thấy người phục vụ khách sạn nói rằng khách sạn có suối nước nóng trong nhà, vậy nên anh với Tống Sính Đình cùng đi ngâm suối nước nóng.
"Phù, lâu rồi mới được thả lòng như vậy.
Xem ra thỉnh thoảng tắm suối nước nóng cũng thật thoải mái.”
Trần Ninh cởi trần ngồi trong bể suối nước nóng, tuy anh không có cơ bắp đầy đặn như của một vận động viên thể hình nhưng lại vóc dáng lại giống như một vận động viên bơi lội, từng
múi cơ đều rất rắn chắ, ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ.
Hơn nữa, trên người anh có rất nhiều vết sẹo nông sâu.
Đây đều là những "huy chương" của anh trên chiến trường ở Bắc Cảnh.
Tống Sính Đình mặc đồ bơi ngồi sau lưng Trần Ninh, nhẹ nhàng chà lưng cho Trần Ninh.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo trên lưng Trần Ninh, trong mắt cô hiện lên vẻ đau lòng nhưng cũng rất tự hào.
Anh rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu trận chiến giết chóc mới phủ đầy “huy chương” trên người như vậy, mới từ một quân nhân nhỏ nhoi thăng cấp thành chiến thần Hoa Hạ như bây giờ chứ?
Tống Sính Đình không khỏi hỏi Trần Ninh nguồn gốc của từng vết sẹo, còn hỏi Trần Ninh lúc đó có đau không?
Trần Ninh cười nói:
"Đối với một người quân nhân canh giữ biên cương thì chuyện bị thương như
cơm bữa vậy.
Quân đội Bắc Cảnh tụi anh đã quen với việc này lâu rồi, thậm chí không còn cân nhắc đến sống chết nữa.”
Tống Sính Đình nghe xong thì không nhịn được ôm chầm lấy Trần Ninh từ phía sau, tựa khuôn mặt xinh đẹp của cô lên lưng Trần Ninh, thì thầm:
"Chồng, em rất tự hào về anh.”
Trần Ninh cảm nhận được sự mềm mại lại đàn hồi đáng kinh ngạc tựa lên lưng mình.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên:
"Vợ, hình như vóc dáng của em càng
ngày càng đẹp hơn đấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình bỗng chốc đỏ bừng, cô xấu hổ nói:
"Nói bậy nói bạ!"
Trần Ninh cười khẽ:
"Để anh xem nào!"
Tống Sính Đình nghe vậy thì vệt đỏ
bừng trên khuôn mặt lan rộng ra đến
_ * cô.
Khi Trần Ninh đang chuẩn bị thân mật với vợ mình thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, còn có cả tiếng chửi mắng, đánh
nhau.
Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống, lạnh lùng nói về phía ngoài cửa:
"Ai làm ồn ở bên ngoài vậy?"
Giọng nói của Tần Phượng Hoàng từ ngoài cửa truyền đến:
"Báo cáo Trần tiên sinh, Tachibana Haruaki dẫn theo một lượng lớn Samurai kéo đến đây, tuyên bố muốn tìm ngài tính sổ.”
"Điển tiên sinh đang ngăn bọn họ lại, hai bên xảy ra chút xung đột.”
Vẻ mặt Tống Sính Đình nghe vậy thì chợt biến sắc, chuyện cô lo lắng rốt
cuộc vẫn xảy ra.
Cô nhìn về phía Trần Ninh!
Trần Ninh bị quầy rầy chuyện