Hỏa ra trong khoảnh khắc thanh kiếm Samurai của ông ta còn dừng trên không trung thì thanh kiếm thời Đường của Trần Ninh đã dễ dàng chém một đường từ trên trán đến cằm của ông ta, để lại một vết thương dài ngoằng nhưng không sâu lắm.
Mà vệt đường máu này lại chuẩn xác chia các bộ phận trên khuôn mặt của ông ta thảnh hai phía.
Chuowngg Mọi người có mặt ở đó đều như chết lặng!
Thậm chí, mỗi người đều có cảm giác rằng nhát kiếm này của Trần Ninh đã rất nương tay rồi.
Nếu không, nhát chém này sâu thêm một chút nữa là có thể trực tiếp cắt đôi đầu của Kiếm thánh Watanabe
A »
rôi.
Kiếm thánh Watanabe, cầm một thanh kiếm Samurai trên tay, đứng khựng tại chỗ, vừa kinh hãi vừa tức giận.
Ông ta không ngờ rằng mình lại vô duyên vô cớ thua trận như vậy.
Hơn nữa còn thua trong tay một tên tiểu tử tuổi đời chẳng bao nhiêu Hoa Hạ!
Lần thua trận này, e rằng danh hiệu Kiếm thánh Đông Doanh của ông cũng không còn nữa rồi.
Đây là vinh dự mà ông ta coi trọng còn hơn cả mạng sống của mình!
Ông ta bất giác siết chặt thanh kiếm, trong lòng thầm không chịu nhận thua, trong đầu ông ta chỉ hiện lên một ý nghĩ:
“Mình không thể thua,
minh không thể thua được...!
Trần Ninh chỉ dùng một đòn đã thắng, kết thúc cuộc chiến, anh không lấy mạng của Watanabe, ngược lại quay sang nhìn Thiên hoàng Sùng Minh, nhàn nhạt nói:
"Thắng thua đã định.
Tôi sẽ đem mười bảo vật quốc gia của Hoa Hạ này đi.
Chuyện này cũng kết thúc ở đây đi.”
Thiên hoàng Sùng Minh vốn đang ngấp nghé đến sự giàu có của tập đoàn Ninh Đại, thế nhưng không ngờ trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, tức đến mặt đỏ bừng,
không thể thốt ra dù chỉ nửa lời.
Mà ngay khi Trần Ninh đang quay lưng về phía Watanabe, nói chuyện với Thiên hoàng Sùng Minh.
Kiếm thánh Watanabe vốn không chịu chấp nhận thực tế rằng mình đã thua, đột nhiên rống lên:
"Tôi không thua, quyết đấu còn chưa kết thúc, cậu đi chết đi!"
Ông ta vừa nói, hai tay cầm thanh kiếm Samurai, giẫm trên guốc gỗ, lao về phía Trần Ninh như