Câu lạc bộ Vạn Long, căn cứ tạm thời của Từ Cảnh Minh ở thành phó Trung Hải.
Đêm qua ông ta uống rượu rất say nên mười giờ sáng nay mới tỉnh dậy.
Ông ta nhìn những người đẹp đang nằm xung quanh mình với vẻ mặt đắc ý.
Tuy rằng năm nay ông ta đã bốn mươi tuổi, nhưng bảo kiếm vẫn còn chưa già!
Ông ta mặc một chiếc áo choàng ngủ màu trắng đi chân trần ra khỏi phòng ngủ đến phòng khách.
Vừa mới ngồi xuống ghế sô pha thì có một người đàn ông da đen vạm vỡ bước tới.
Người đàn ông này cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, ngay cả khi đã mặt một bộ vest đen cũng khó có thể che giấu được thân hình cường tráng của anh ta.
Cả người nhìn qua dường như tràn đầy sức mạnh bùng nỗ.
Khuôn mặt của anh ta vuông vức sắc sảo, lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao, nhưng có một vết sẹo dài ở giữa lông mày bên trái.
Người này là thuộc hạ lợi hại nhất của Từ Cảnh Minh, Đoản My.
Đoản My đến trước mặt Từ Cảnh Minh, cúi người thấp giọng nói: “Ông chủ, việc không xong rồi.”
Từ Cảnh Minh lấy trong hộp thuốc ra một điều thuốc rồi châm lửa, từ từ nhả khói rồi nheo mắt thong thả hỏi: “Sao vậy?”
Đoản My nói: “Mã Vĩ và Đại Đầu đều xảy ra chuyện rồi.”
Từ Cảnh Minh cau mày: “Nói từng người một, tối hôm qua không phải bảo máy đứa Mã Vĩ đi xử lý tên Tống Trọng Hùng, còn bảo bọn chúng quay video ghi lại cái chết của ông ta sao?
Tên đó làm cái rắm gì vậy?”
Đoản My nói: “Mã Vĩ cùng người của anh ta cho tới bây giờ vẫn chưa quay trở lại, còn mắt liên lạc rồi.”
Từ Cảnh Minh hỏi: “Tống Trọng Hùng thì sao?”
Đoản My nói: “Tôi đã cử người đi điều tra thì Tống Trọng Hùng đã về nhà an toàn. Vì thế nên tôi đoán đám người Mã Vĩ đã lành ít dữ nhiều.”
Từ Cảnh Minh mắng: “Phế vật, chuyện nhỏ như vậy mà còn không làm tốt thì chết cũng không đáng tiếc.”
Ông ta lập tức lại hỏi: “Vậy Đại Đầu thì sao? Hôm nay không phải tôi bảo cậu ta đưa người đi tiếp quản công ty may mặc Thiên Tư của Tống gia sao? Cậu ta lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
Đoản My trả lời: “Sáng nay Đại Đầu mang theo mấy chục huynh đệ cầm thư cam kết của Tống Thanh Tùng đến tiếp quản công ty Thiên Tư của Tống gia. Tuy nhiên, Tống Trọng Bân là tông giám đốc công ty Thiên Tư lại không chịu bàn giao công ty khiến hai bên phát sinh âu đả.”
“Kết quả cuối cùng là đám người Đại Đầu đều bị thương, hiện đang bị Đồng Thiên Bảo kiểm soát.”
Từ Cảnh Minh trợn mắt há mồm, hung hăng mắng: “Mã Vĩ làm không xong để cho Tống Trọng Hùng quay về, cũng khiến Tống gia trở mặt, còn khiến cho Đại Đầu không tiếp quản được công ty Thiên Tư. Thật là sai một ly đi một dặm.”
Đoản My nói: “Rắc rối nhất lúc này là đám người Đại Đầu đều nằm trong tay Đồng Thiên Bảo.”
“Trần Ninh đã lên tiếng, yêu cầu chúng ta nộp ba nghìn vạn tệ tiền mặt để chuộc người.”
Từ Cảnh Minh cười lạnh: “Ha, dám vươn tay ra đòi tiền tôi sao.
Thật sự là dám lấy đồ ăn trên bàn của Diêm Vương, tự mình tìm chết.”
“Tôi sẽ không cho một xu, bảo Trần Ninh đợi tôi trả thù đi!”
Đoản My cười khổ nói: “Ông chủ, thế giới ngầm của Trung Hải thuộc quyền quản lý của Đổng Thiên Bảo, mà Đồng Thiên Bảo lại nghe lời Trần Ninh. Tôi e rằng trong thời gian ngắn chúng ta không thẻ dễ dàng giết Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo như vậy.”
Từ Cảnh Minh hừ lạnh: “Tôi đã tập hợp hàng nghìn huynh đệ ở thành phố Vân Lam, tôi không tin không thể tiêu diệt được Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo.”
Đoản My nói: “Tập hợp tất cả huynh đệ ở thành phố Vân Lam để tiêu diệt Đỗổng Thiên Bảo và Trần Ninh đương nhiên là rất đơn giản. Nhưng ông chủ đừng quên. Nghe nói hiện tại có một thủ trưởng nào đó đang tiến hành tập trận quân sự ở Trung Hải.”
“Nếu gây náo động quá lớn thu hút sự chú ý của thủ trưởng đó, e rằng sẽ lặp lại vét xe đổ của Cửu Văn Long và La Lâm Uyên!”
Từ Cảnh Minh nghe vậy thì cau mày: “Đích thực là cũng phải để ý điều này.”
Đoản My nói: “Còn đám người Đại Đầu bây giờ đều bị thương, nếu không cứu kịp thời sẽ khiến các huynh đệ khác lạnh lòng, e rằng sau này không có người mới đến kiếm cơm vì ông chủ lăn lộn.”
Từ Cảnh Minh nheo mắt: “Chẳng lẽ tôi lại vô dụng như vậy, cứ thế đưa không cho Trần Ninh ba nghìn vạn tệ. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì tôi để mặt mũi ở đâu?”
Đoản My ngắng mặt lên nói: “Tôi đồng ý đem ba nghìn vạn tệ tiền chuộc đến gặp Trần Ninh. Ông chủ hiểu rõ thân thủ của tôi nhất, chỉ cần tôi đến gần Trần Ninh trong vòng ba thước, tôi nhất định sẽ giết được Trần Ninh!”
Từ Cảnh Minh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: “Ha, giết địch phải giết kẻ cầm đầu trước. Giết Trần Ninh rồi sau đó lại thủ tiêu Đồng Thiên Bảo. Ngôi vị hoàng đế ngầm của Trung Hải đã nằm trong tầm tay.”
“Đoản My, nếu anh có thể giết được Trần Ninh. Về sau, những thương vụ kinh doanh màu xám ở Trung Hải sẽ do anh xử lý.”
Đoản My nghe vậy, trong mắt lập tức lộ ra vẻ hưng phán: “Cảm ơn ông chủ!”
Ngay sau đó, Từ Cảnh Minh đã chuẩn bị ba nghìn vạn tệ tiền mặt xếp đầy trong chín chiếc vall.
Đoản My mang theo chín thủ hạ giỏi nhất và chín vali tiền mặt trong màn đêm đi đến nhà hàng Mạn Bộ Vân Các trên tầng cao nhất của Tòa nhà Trục Đại Hạ thì thấy Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo ở đó.
Mạn Bộ Vân Các gần đây đang được cải tạo, tạm thời không nhận bát kỳ khách nào.
Đoản My dẫn 9 thủ hạ của mình đi vào nhà hàng.
Trong nhà hàng, tại một bàn cạnh cửa sổ, Trần Ninh đang cúi đầu ăn bít tết.
Đồng Thiên Bảo đứng ở một bên chắp tay cung kính.
Trên sàn nhà hàng, nhóm người Đại Đầu đang nằm như chết