Tên hề nhảy nhót Park Sehun và bạn gái ngôi sao 18 tuổi bị đuổi khỏi Khu thiếu nhi giữa tiếng cười của đám đông.
Quản lý Khu thiếu nhi Hồng Văn Kiệt và kỳ thủ cờ vây số 1 Trung Hải Chu Lập Phong đều đến chỗ Trần Ninh tán thưởng kỳ nghệ và phẩm hạnh của Trần Ninh, nói Trần Ninh bảo vệ tôn nghiêm của Trung Quốc và dạy cho tên hề Park Sehun một bài họ!
c Tống Sính Đình ôm con gái nhìn Trần Ninh được mọi người khen ngợi, trong lòng không khỏi tự hào.
Ngày thường người khác đều coi thường chồng cô, hoặc là nói cái gì mà chồng cô vô công rỗi nghề, hoặc là nói chồng cô ăn bám vợ.
Bây giò nhìn thấy Trần Ninh được mọi người vây quanh như ngôi sao, cô hận không thể nói với những người thân và bạn bè đã cười nhạo Trần Ninh trước đây: Nhìn đi, chồng tôi giỏi giang bao nhiêu!
Con gái Tống Thanh Thanh với khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn nhìn Trần Ninh đầy ngưỡng mộ, trên trán dường như viết: Bố mình giỏi nhất!
Chu Lập Phong mặc áo dài Trung Sơn cười nói với Trần Ninh: “Trần tiên sinh đúng là kỳ nghệ vô song, giết tên hề Hàn Quốc khiến cậu ta mắt hết mặt mũi. Thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.”
Trần Ninh cười khẽ nói: “Tôi nhất thời phẫn nộ nên mới chơi cờ với anh ta. Cũng may là giành chiến thắng rồi. Vừa hay không làm xấu mặt đất nước chúng ta.”
Chu Lập Phong cười nói: “Trần tiên sinh thật khiêm tốn. Vừa nãy tôi thấy rõ ràng.”
“Cậu hạ quân cờ thâm sâu như núi, giống như một vị tướng dẫn đầu một đội quân triệu người, san bằng tất cả, bất kỳ lực cản nào trước mặt cậu đều là châu chấu đá xe.”
“Kỳ nghệ có thể gọi là đã đạt tới cảnh giới của một tông sư.
Nào có thể nói là may mắn, Trần tiên sinh, cậu thật khiêm tốn.”
Trần Ninh cười nhẹ nói: “Tôi quả thật chỉ có kỳ nghệ tầm thường. Lần này tôi mang con đến Khu thiếu nhỉ là vì muốn tìm thầy dạy con bé chơi cờ.”
Chu Lập Phong nhìn Trần Ninh với vẻ mặt kỳ quái, tự hỏi bây giờ người ta đều tự hạ thấp mình như vậy sao?
Ngoại hình tầm thường như Cổ Thiên Lạc, kỳ nghệ tầm thường như Trần tiên sinh?
Tuy nhiên, Chu Lập Phong biết rằng kỳ nghệ mà Trần Ninh vừa rồi thể hiện ra là ở trình độ cao nhất thế giới.
Trình độ của Chu Lập Phong đã là một đối thủ khó đối phó, nếu không có người chơi cờ giỏi để học hỏi lẫn nhau thì ông ta khó mà tiến bộ được.
Vì vậy, ông ta càng muốn kết bạn với Trần Ninh, nghe nói Trần Ninh đang tìm thầy dạy cờ vây cho con gái mình, ông ta lập tức nhân cơ hội mở miệng: “Ha ha, Trần tiên sinh kỳ nghệ vô song nhưng chắc Trần tiên sinh bận công việc nên không có thời gian dạy con gái chơi cờ mà thôi.”
“Lão hủ không tài giỏi nhưng nguyện thu nhận thiên kim làm đệ tử, dạy con bé đánh cờ, không biết Trần tiên sinh có cho phép không?”
Trần Ninh vui vẻ đồng ý: “Được!”
Chu Lập Phong nhận Tống Thanh Thanh làm đệ tử trước mặt mọi người. Ông ta có một học viện đánh cờ ở thành phố Trung Hải tên là Phương Thốn Chỉ Gian.
Sau này Tống Thanh Thanh có thể đến học viện đó của ông ta học chơi cờ vào mỗi kỳ nghỉ.
Chu Lập Phong là một giáo viên nỗi tiếng, ông ta thu nhận đệ tử đương nhiên không thể thiếu tiệc bái sư.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, còn có Đồng Thiên Bảo và Chu Lập Phong, mấy người Hồng Văn Kiệt cùng nhau đến một nhà hàng gần đó tên là Tri Vị Cư để ăn cơm.
Nhóm người bao một phòng riêng lớn, Chu Lập Phong đích thân đặt một bàn ăn thịnh soạn, đồng thời dặn quản lý khách sạn mang đến hai chai rượu Mao Đài đã 30 tuổi đến.
Ông già Chu Lập Phong tâm trạng không tồi, vui vẻ nói với mọi người: “Đây không phải là tiệc bái sư, đây là tiệc nhận đồ đệ.
Hôm nay tôi làm chủ, không ai được phép giành với tôi, nếu không tôi sẽ trở mặt!”
Khi mọi người thấy ông lão Chu Lập Phong nói vậy, nét mặt lập tức trở nên rất nghiêm túc, biết ông ta đến đây là thật.
Trần Ninh khẽ cười, anh biết đồ ăn thức uống mà Chu Lập Phong gọi không hè rẻ.
Chu Lập Phong sợ tạo gánh nặng tài chính cho gia đình Trần Ninh, nên vừa mới bắt đầu ông ấy đã giải thích rằng ông ấy sẽ trả tiền, kẻo mọi người lại nghĩ rằng ông ấy đang lợi dụng.
Chỉ tiết nhỏ này đã làm tăng thêm hảo cảm của Trần Ninh dành cho Chu Lập Phong.
Chẳng bao lâu, đồ ăn được dọn ra, hai chai rượu Mao Đài 30 năm tuổi cũng được mở ra.
“Chúc Chu lão gia tử thu nhận đệ tử yêu quý của mình vui vẻ, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Mọi người thi nhau đứng dậy nâng ly rượu chúc mừng, ngay cả Tống Sính Đình cũng cầm ly rượu nhỏ lên uống cạn cùng mọi người.
Tuy nhiên, Trần Ninh lại cau mày cầm ly rượu.
Sau khi Chu Lập Phong và những người khác cạn ly nhìn thấy bộ dạng của Trần Ninh thì sững người.
Chu Lập Phong bối rối hỏi: “Trần tiên sinh sao vậy?”
Trần Ninh khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, nhưng rượu trong nhà hàng này hình như có vấn đề.”
Rượu giả sao?
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe Trần Ninh nói vậy.
Chu Lập Phong ngạc nhiên rót thêm một ly rượu rồi cẩn thận nếm thử.
Mặc dù ông ấy không được coi là một cao thủ uống rượu, nhưng nếu cẩn thận xác định Mao Đài thật và Mao Đài giả thì vẫn có thể phân biệt được đôi chút.
Chẳng máy chốc, nét