Câu lạc bộ Vạn Long, bên trong phòng bao. Từ Cảnh Minh đang nâng ly cạn ly với một người đàn ông Đông Nam Á.
Người đàn ông Đông Nam Á này cao 1,7m, trên cổ đeo một chiếc răng sói.
Anh ta có nước da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn giống như một người nông dân ở nông thôn.
Nhưng người này lại rất có lai lịch. Anh ta lại là thủ lĩnh thường niên của đám lính đánh thuê trà trộn vào các nước nhỏ ở Đông Nam Á.
Sát Phá Lang có một đội lính đánh thuê bao gồm hàng chục người, quanh năm thực hiện các nhiệm vụ đánh thuê ở Đông Nam Á.
Trong số đó, giúp người ta giết người và bảo vệ quá trình vận chuyển của những kẻ buôn ma túy là công việc kinh doanh chính của họ.
Trung Quốc có thái độ rất nghiêm khắc đối với lính đánh thuê.
Với sức mạnh vượt trội và bối cảnh ổn định và thịnh vượng của Trung Quốc, ở đây không có nhiều chỗ cho lính đánh thuê tồn tại.
Lính đánh thuê thông thường cũng không sẵn sàng mạo hiểm làm mắt lòng Trung Quốc để đến đây làm nhiệm vụ, bởi vì họ thường bị bắt và hình phạt rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên, lần này Từ Kính Minh đưa ra giá 80 triệu tệ để nhờ nhóm Sát Ngọc Lang đến giúp giết Trần Ninh.
Sát Ngọc Lang động tâm rồi!
Đây cũng là lý do tại sao Sát Ngọc Lang lại xuất hiện ở Trung Hải Trung Quốc, và tại sao hiện tại lại uống rượu với Từ Cảnh Minh tại câu lạc bộ Vạn Long.
Lính đánh thuê Sát Ngọc Lang đã trà trộn ở các nước Đông Nam Á nên cũng thông thạo ngôn ngữ của các nước này, lúc này anh ta nói bằng một thứ tiếng Trung Quốc hơi gượng gạo: “Ông chủ Từ, mặc dù Trần Ninh là một người bình thường, giết anh ta rất đơn giản.”
“Nhưng đây là Trung Quốc, Trung Quốc rất nghiêm khắc đối với lĩnh đánh thuê, vì vậy chúng tôi cũng là chấp nhận rất nhiều rủi ro.”
“Hiện tại anh trả một nửa số tiền, tối nay tôi sẽ dẫn đội giúp anh giết Trần Ninh. Sau khi xong việc anh sẽ trả một nửa còn lại, có được không?”
Từ Kính Minh cười nói: “Hợp tình hợp lý, Diêm La, chuyển tiền.”
Diêm La là một cánh tay đắc lực của Từ Kính Minh.
Tên ban đầu của Diêm La là Diêm Thiên, thân thủ tài giỏi, giết người không ghê tay, mọi người trong giới ngầm của thành phố Vân Lam ai nói đến anh ta mà không biến sắc, nên gọi thành Diêm La.
Diêm La trầm giọng nói: “Vâng, ông chủ.”
Vài phút sau, 40 triệu tệ tiền thù lao đã được chuyển thành công vào tài khoản của Sát Phá Lang.
Sát Phá Lang hài lòng nói: “Tốt lắm, giao dịch với một người sảng khoái như ông chủ Từ thật thoải mái.”
Từ Kính Minh cầm ly rượu lên và nói với Sát Phá Lang: “Chúc các anh giết Trần Ninh thành công, cạn ly.”
Sát Phá Lang nâng ly rượu lên: “Cạn ly!”
Buổi tối, Trần Ninh và Tống Sính Đình đưa con gái đến công viên giải trí Châu Sơn.
Vốn dĩ muốn cùng con gái đi ngồi vòng đu quay Hạnh phúc và vòng quay ngựa gỗ, nhưng thật không ngờ lúc đi ra ngoài thì trời quang trăng sáng, nhưng khi đến Công viên giải trí Châu Sơn thì trời lại nỗi gió.
Hơn nữa, mây đen trên bầu trời cuộn trào, sám chớp liên miên, còn có tiếng sắm truyền đến, hiển nhiên là sắp có một trận mưa lớn.
Trần Ninh nói với Tống Sính Đình và con gái: “Trời sắp mưa rồi, công viên giải trí sẽ đóng cửa. Chúng ta quay về đi.”
Tống Thanh Thanh có chút thất vọng, nhưng cô bé cũng biết \ hiện tại không chơi được, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vâng.”
Trần Ninh ôm con gái đang chuẩn bị rời khỏi công viên giải trí cùng Tống Sính Đình.
Nhưng anh đột nhiên cảm giác được sau lưng có gì đó, đây là bản năng sinh ra từ việc quanh năm ở trên chiến trường.
Trần Ninh sẽ có bản năng sinh tử này chỉ khi bị một khẩu súng nhắm vào từ phía sau.
Anh không chần chừ ôm con gái kéo Tống Sính Đình lập tức nấp sau bức tượng công chúa Bạch Tuyết khổng lồ gần đó.
Mà lúc này, xa xa năm trăm bước có một tên lính bắn tỉa đánh thuê vừa nhắm vào Trần Ninh bằng súng bắn tỉa hạng nhẹ, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng.
Lính bắn tỉa Tào Hoa nhìn Trần Ninh đột nhiên biến mất khỏi tầm ngắm của khẩu súng bắn tỉa của mình bèn lẫm bẩm: “Chuyện gì vậy?”
Chu Tinh nằm bò bên cạnh cầm kính viễn vọng quan sát để hỗ trợ bắn tỉa, cũng rất khó hiểu, vừa quan sát bằng kính viễn vọng vừa nói: “Có thể là nhìn thấy trời mưa nên muốn tránh mưa phải không?”
Tào Hoa kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, vừa rồi nhằm vào anh ta chỉ cần cho tôi thêm một giây nữa là tôi đã nổ súng rồi.”
Chu Tỉnh bình tĩnh nói: “Vừa rồi trời nổi gió, với lực gió đông nam cấp năm thì rất khó điều chỉnh quỹ đạo đạn. Cho dù vừa rồi bắn ra cũng có thể một phát đó không thể tiêu diệt được mục tiêu.”
“Họ hiện đang nấp sau bức tượng công chúa Bạch Tuyết khổng lồ, nơi đó không che chắn được mưa, cũng không chắn được gió. Tôi đoán họ sẽ sớm lao ra từ phía sau bức tượng, kiên nhẫn chờ đợi và chớp lấy cơ hội ra tay.”
Tào Hoa nằm trên mặt đất, chậm rãi di chuyển súng bắn tỉa, nhắm vào bức tượng công chúa Bạch Tuyết khổng lồ, vừa trầm giọng ngâm nga bài đồng dao săn bắn, vừa nheo mắt chuẩn bị bắn giết con mồi xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Tống Sính Đình bị Trần Ninh đột nhiên kéo đến phía sau bức tượng công chúa Bạch Tuyết khổng lồ bèn bối rối hỏi: “Sao vậy?”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Hình như có người lén lút theo dõi chúng ta.”
Tống Sính Đình lập tức nhớ tới việc chú cô bị bắt cóc hai ngày trước, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng: “Chẳng lẽ có người muốn gây bắt lợi cho chúng ta sao?”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Không sao, anh sẽ đi xử lý.”
Trần Ninh lấy điện thoại di động ra gọi cho Điền Chử: “Tôi đang ở công viên giải trí Châu Sơn, có chuyện.”
Điền Chử vô cùng sửng sốt khi nghe thấy vậy: “Tôi sẽ dẫn đội đến ngay lập tức”.
Trần Ninh: “Đừng gây động tĩnh, miễn đừng đánh rắn động cỏ.”
“Vâng.”
Điền Chử nói: