Hắn không dám tin chính mình lại bị phế đi cánh tay phải, – kinh hãi như muốn chết ngẳng đầu nhìn về phía Trần Ninh, biểu cảm giống như nhìn thấy ma giữ ban ngày.
Trần Ninh hờ hững nói: “Có chút thực lực ấy mà cũng dám làm ầm ï ở Hoa Hạ sao?”
Sắc mặt Hắc vương bắt ngờ thay đổi, vừa thẹn vừa giận, bỗng nhiên giống như con mãnh thú bị thương, gầm lên giận dữ, trực tiếp dùng bả vai điên cuồng đâm về phía Trần Ninh.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, bay lên một cước, nhanh như: chớp quét về phía đầu Hắc vương.
Rầm!
Trần Ninh một cước đá bay đầu đối phương, giống như đá trúng dưa hấu, phun ra một đường máu.
Thân hình Hắc vương to như vậy, bị đá bay ra ngoài, từ trên võ đài ngã xuống đất, nặng nề rơi xuống phía trước mặt Trương Thiên Kiện, chết ngay tại chỗ.
Cái gì?
Trương Thiên Kiện khiếp sợ, vội vã đứng lên.
Đám thuộc hạ của anh ta cũng vô cùng hoảng sợ liếc nhìn Trần Ninh.
Trương Thiên Kiện hoa mắt một cái, Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt anh ta.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tất cả những chuyện này đều do.
anh dở trò sao?”
Trương Thiên Kiện vừa sợ vừa nói: “Tôi…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”
Nói xong, Trần Ninh nhấc một bàn tay đặt lên vai của Trương Thiên Kiện.
Trương Thiên Kiện cảm giác Trần Ninh giống như có ngàn cân lực, ép tới anh ta cả người xương khớp răng rắc răng rắc vang lên.
Cuối cùng không chịu nổi, bịch một tiếng thật mạnh quỳ gối trên mặt đất, đau đến nỗi anh ta nhe răng trợn mắt, nước mắt đều thiếu chút nữa chảy ra ngoài.
Đám thuộc hạ của anh ta ở phía sau thấy thế, đều giận dữ hét: “Mày dám động đến ông chủ của bọn tao?”
Nói xong, tất cả liền muốn xông lên bao vây Trần Ninh.
Nhưng Điển Chử cùng với Tần Tước đã mang theo Bát Hồ Vệ mãnh liệt xuất hiện.
Hơn nữa tốc độ đám người Điển Chử nhanh hơn, ra tay cũng độc ác hơn.
Bịch bịch bịch…
Nháy mắt, đám thuộc hạ của Trương Thiên Kiện, đã bị Điển Chử bọn họ hoàn toàn đánh bại.
Trần Ninh đến nhìn xung quanh cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Thiên Kiện, lại hỏi: “Tất ˆ cả những chuyện này là do anh giở trò quỷ?”
Trương Thiên Kiện ngẳng đầu, ánh mắt đón nhận sự lạnh.
lùng kia của Trần Ninh, trong lòng vô cớ dâng lên sự sợ: hãi toàn thân.
Anh ta có cảm giác mãnh liệt là nếu anh ta dám nói dối, Trần Ninh thực sự sẽ giết chét anh ta.
Bắt đắc dĩ, anh ta bắt chấp nói: “Là tôi làm…”
Trần Ninh nhìn Trương Thiên Kiện: “Anh nghĩ muốn báo thù cho em