Nhưng sự thật là Diệp sư đã đánh mấy chục chiêu, đến một góc áo của Trần Ninh cũng không thể chạm tới.
Anh ta nhịn không được dừng lại, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi: “Mày giỏi hơn so với những gì tao tưởng tượng rất nhiều, nhưng vì sao my phải trốn tránh, không dám cùng tao lấy trứng chọi đá sao?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Mỗi lần đụng phải cao thủ mới, tôi đều muốn xem xem người đó rốt cuộc lợi hại như thế nào.”
“Nhưng mà anh làm tôi thất vọng rồi.”
“Tôi đá ra một cú, nếu như anh tiếp được, coi như anh giỏi Diệp sư vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Ngông cuồng.”
Đúng lúc này, Trần Ninh ra tay, tốc độ nhanh chóng vượt quá sức tưởng tượng.
Hai mắt Diệp sư đột nhiên mở rộng, trong đầu chỉ có một ý niệm: “Thật nhanh.”
Ngay sau đó, Trần Ninh lướt qua chân phải, không những tiếp tục tới gần mà còn phóng to ra trước mắt hắn ta.
“Rầm!”
Trần Ninh đá một cú trúng đầu Diệp sư.
Diệp sư giống như cây cổ thụ bị chém, đổ ầm ầm xuống đất.
Lúc này, những chiếc xe Jeep đen hò hét đuổi tới.
Điền Chử cùng Tần Tước và vài người nữa trên xe bước xuống.
Mấy người Điền Chử vội vàng nói: “Chúng tôi đến muộn, xin Thiếu soái giáng tội.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Không trách mọi người.”
“Điền Chử, anh thu xếp đưa những người bị thương đến bệnh viện, Tần Tước thì điều tra cho tôi xem người này là ai phải tới.”
Điền Chử cùng Tần Tước đồng thanh đáp: “Rõ!”
bàn tay, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được, ha ha ha.”
Trương Thiên Kiện hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu uống hét chén rượu, sau đó híp mắt nhìn Lôi Long nói: “Các ngươi đừng tưởng Trần Ninh kia được xưng là chiến thần Hoa Hạ gì đó mà nghĩ rằng anh ta thật sự giỏi.”
“Một tướng thành vạn cốt khô, anh ta có được danh hiệu chiến thần kia, chỉ sợ là đã dùng tính mạng của rất nhiều người chiến sĩ khác để đổi lấy, anh ta chưa hẳn đã thực sự có tài cán gì.”
“Ngược lại thì vị Diệp huynh đệ của tôi đây, rất có bản lĩnh.”
“Mặc kệ là thủ lĩnh của bộ tộc vũ trang Châu Phi,