Lạc Thiếu Minh cau mày: “Trần Ninh này, quả nhiên ghê gớm!”
Hạng Minh Nguyệt lại hận nói: “Anh ta cứu được Tống Sinh Đình, thì việc chúng ta làm, toàn bộ đều uồổng phí, em muốn anh ta đau đến không muốn sống, em muốn anh ta chết.”
Lạc Thiếu Minh nhìn Trần Ninh trong không trung cách đó không xa, khóe miệng hơi giơ lên, cười lạnh nói: “Đơn giản.”
Nói xong, anh liền móc ra một cây súng lục đại bàng sa mạc, nhắm Trần Ninh trong không trung.
Hạng Minh Nguyệt giơ tay lên, đè súng anh ta lại, nói: “Dù sao thì anh ta cũng là Thiếu soái Bắc Cảnh, anh ở nơi công cộng nổ súng giết anh ta, đoán là toàn thế giới cũng phải xôn xao, ông nội em sẽ không thu dọn được cục diện rối rắm này.”
“Không nhắm trực thăng, nếu như Trần Ninh rơi phi cơ mà chết, như vậy ông nội em thu dọn cục diện rối rắm này cũng dễ dàng hơn nhiều, chỉ đùn đầy nói là trực thăng trục trặc là được.”
Lạc Thiếu Minh gật đầu một cái: “Hiểu rồi!”
Anh ta nói xong, giơ súng lục lên, nhắm cánh quạt trực thăng.
Pằng pằng pằng…
Anh ta hít một hơi mở ra mấy khẩu súng, uy lực đại bàng sa mạc rất lớn, đạn bắn trúng cánh quạt của trực thăng, trong nháy mắt một cánh quạt trong đó bị đánh gãy.
Trực thăng trong nháy mắt mát khống chế, lúc này không khống chế được bay loạn, hướng xuống đất rớt xuống.
Tất cả mọi người có mặt thấy một màn này, cũng không nhịn được rối rít bị doạ sợ hét rầm lên.
Nhiều năm chỉnh chiến sa trường, trải qua vô số lần sinh tử, khiến cho anh lúc này vẫn vô cùng trầm tĩnh như cũ.
Cho đến thời điểm anh cách mặt đất còn có sáu bảy thước, anh mới buông tay.
Phi cơ trực thăng mang thang dây, nghiêng vẹo rớt xuống, ở bên cạnh phố lớn ầm một tiếng gãy vỡ nát, máy nhân viên phi hành đoàn toàn bộ bỏ mạng.
Trần Ninh ôm Tống Sính Đình cũng thẳng rót xuống.
Anh đưa lưng về phía dưới, trong ngực che chở chặt chẽ cho Tống Sính Đình.
Àm!
Phần lưng Trần Ninh nện ở trên mui xe của một chiếc xe nhỏ, trực tiếp đập vào xe nhỏ lõm xuống một hồ to, anh rên lên một tiếng, khóe miệng hơi tràn máu.
“Bảo vệ Thiếu soái!”
Điển Chử cùng Tần