Trần Ninh cười nói: “Sao Điền tướng quân lại đến đây?”
Điền Vệ Long cười nói: “Ha ha, tuy rằng Quốc chủ đang b bệnh, nhưng vẫn chưa đến phiên bọn trộm cắp nào đó làm càn.
Tôi nghe được tin có người gây bắt lợi cho Thiếu soái nên lập tức đến đây bảo vệ Thiều soái.”
“Thiếu soái, ngài nói xem, nên xử lý nhóm người họ Lạc này như thế nào?”
Nhóm người Lạc Hoa nghe thấy vậy thì đều biến sắc.
Lạc Hoa càng thêm tức giận nói: “Điền Vệ Long, nhiệm vụ của ông là bảo vệ sự an toàn của Thủ đô.
Mâu thuẫn giữa tôi và Trần Ninh không đến lượt ông quản.
Ông không có quyền động đến tôi.”
Vừa dứt lời, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nữ uy nghiêm lạnh lùng: “Vậy tôi thì có thể quản được chưa?”
Mọi người ở hiện trường lại lần nữa kinh ngạc, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Sau đó, chỉ thấy Nguyễn Hồng, cục trưởng cục an ninh, dẫn theo một nhóm người mặc vest tiền vào.
Nguyễn Hồng bước tới chỗ Lạc Hoa, lạnh lùng nói: “Lạc Hoa, ông b nghi ngờ bắt cóc con gái của thủ trưởng, sai người hãm hại người nhà thủ trưởng.
Đồng thời, ông cũng b nghỉ ngờ cố ý làm hãm hại thủ trưởng.
Bây giờ tôi chính thức bắt ông với tội danh vi phạm an ninh quốc gia.”
“Chúc mừng, ông mới vừa ra tù một ngày, lại phải quay lại nhà tù rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt Lạc Hoa lập tức tái mét.
Ông ta cuối cùng cũng đã nhận ra, thời thế đã thay đổi, ông ta đã không còn là Các lão năm đó nữa.
Đúng như: Trần Ninh đã nói, bây giờ ông ta chẳng là cái thá gì cả.
Thiếu soái Trần Ninh đưa trở lại nhà tù.
Ngày hôm sau, tin tức nhà họ Lạc sụp đổ đã lan truyền khắp Thủ đô.
Mọi người đều bàn tán xôn xao, Thiếu soái vẫn mạnh mẽ như cũI Trong cái đình giữa hồ ở Nội các.
Hạng Thành và Đường Bá An đang ngồi đánh cờ với nhau nhau.
Hạng Thành vừa đặt một quân cờ đen trên bàn cờ, vừa lơ đễnh hỏi: “Đường lão có nghe chuyện của Lạc Hoa chưa?”
Đường Bá An nhàn nhạt nói: “Hôm nay mọi người đều đang bàn tán, tôi cũng có nghe phong phanh.”
“Nghe nói Lạc Hoa vừa ra tù đã muốn báo thù cho con trai nên sai người động đến người nhà Trần Ninh, lại không ngờ vì vậy mà đưa bản thân vào lại nhà tù, nhà họ Lạc cũng vì đó mà sụp đổ.”
Hạng Thành gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Năm đó Lạc Hoa cũng là một nhân vật trí dũng kiệt xuất.
Chúng ta vốn tưởng rằng thả ông ta ra ngoài chính là thả hỗ cắn Trần Ninh.”
“Thế nhưng lại không ngờ, trước mặt Trần Ninh, Lạc Hoa căn bản chẳng là cái đinh gì