Black King Kong cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn ta nheo mắt lại, đánh giá lại Trần Ninh một lần nữa, rồi cười lạnh: “Hơ hơ, thảo nào mày có thể đả thương nhóm thằng in.
Hóa ra là thân thủ tốt như: vậy.”
“Nhưng cho dù mày có mạnh cỡ nào thì chẳng lẽ mày mạnh hơn được hét máy chục anh em phía sau tao sao?”
“Anh em đâu, bắt lấy thằng nhóc này, giết nó cho tao.”
Giọng nói hắn ta vừa vang lên, hàng chục tên đàn ông nhiều màu da khác nhau phía sau Black King Kong lần lượt rút vũ khí ra.
Những kẻ này đều là những người rất tàn nhẫn, và vũ khí của chúng cũng có đủ các loại.
Có dao găm, có dao bầu, có tay đấm gấu, có rìu, thậm chí có cả súng lục…
Rõ ràng là những người này chuẩn b ra tay với Trần Ninh.
Nhưng đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân rầm rập, sau đó mọi người liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt chữ điền, mang theo một lượng lớn cảnh sát đặc nhiệm có trang bi vũ trang xông vào “Cảnh sát đây, tất cả không được động đậy!”
Một đoàn cảnh sát có vũ trang xông vào bao vây mọi người tại hiện trường.
Black King Kong và đám đàn em của hắn ta hơi nhìn thây đội hình này thì mặt có chút biến sắc.
Hoàng Thiếu An đang quỳ trên mặt đất nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đặc nhiệm xông vào như vậy, đặc biệt là nhìn thấy người đàn ông mặt chữ điền dẫn đầu.
Anh ta liền lập tức bò dậy, tươi cười tiến lên chào hỏi: “Anh Từ, anh đến rồi, anh đến đúng lúc lắm.”
“Anh phải làm chủ cho em, những người nước ngoài này bắt nạt em thảm lắm…”
Hóa ra người đàn ông có gương mặt chữ điền này không phải ai khác mà chính là Từ Đình Tùng, cục trưởng cục cảnh sát Thủ đô Từ Đình Tùng lạnh lùng ngắt lời Hoàng Thiếu An: “Cậu là ai, tôi không quen biết cậu, đừng có mà anh anh em em với tôi.”
Hoàng Thiếu An nghe vậy thì mặt đỏ phừng lên!
Anh ta vừa mới khoe khoang với Trần Ninh và những người khác rằng anh ta có tài sản trăm tỷ, lại còn là anh em với cục trưởng Tử cục cảnh sát Thủ đô, vừa có tiền, vừa có quyền, không ai bì đường Thế mà không ngờ, Cục trưởng Từ lại nói không quen biết anh ta trước mặt mọi người, làm anh ta xấu hỗ không biết chui vào đâu.
Anh ta đỏ bừng mặt nói: “Cục trưởng Từ, mấy ngày trước trong buổi tiệc của Tần tổng, em có kính rượu với anh đấy…”
Từ Đình Tùng không thèm nghe anh ta nói, bất cứ con chó con mèo nào đến kính rượu với anh ấy đều có thể xưng anh gọi em à, thật là quá vô lý.
Anh ấy đẩy