Lúc Trần Ninh và Tống Sính Đình về đến nhà, vì đã không ngủ cả đêm nên trông cô có thể nói là vô cùng hốc hác suy sụp.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đã chuẩn bị xong đồ ăn, cả gia đình ngồi xuống ăn trưa.
Ngoại trừ Trần Ninh còn có khả năng giữ bình tĩnh ra, vẻ mặt mắy người nhà Tống Sính Đình đều vô cùng buồn bã.
Màn hình TV đang phát tin tức từ đài truyền hình thành phố Trung Hải, một phóng viên đang nghiêm túc chỉ trích sự cố an toàn xảy ra ở công trường trung tâm thương mại Hải Đường đêm qua.
Phóng viên đó nghiêm khắc nói: “Ba mươi hai người bị thương trong vụ tai nạn xảy ra đêm qua, trong số đó còn có ba người đang ở trong trạng thái nguy kịch đe dọa đến tính mạng. Nghe nói người phụ trách dự án là Tống Sính Đình chỉ là một phụ nữ trẻ ngoài hai mươi tuổi.”
“Ngoài ra, cô ta chưa bao giờ có kinh nghiệm trong các dự án về cơ sở hạ tầng. Tai nạn về an toàn này có khả năng là do sự quản lý không chuyên nghiệp của cô ta.”
“Đợi đến lúc có kết quả điều tra của tổ điều tra, cô ta chắc chắn sẽ phải trả giá cho sự sơ suất của mình bằng việc ngồi tù.”
Hai người Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn thấy tin tức được phát trên đài truyền hình thì đều biến đổi sắc mặt, nhanh chóng tắt TV.
Tống Sính Đình cười khổ, càng được khen ngợi nhiều thì càng bị chỉ trích nhiều.
Trước đó cô đã đấu thầu thành công dự án trung tâm thương mại Hải Đường khiến nhiều người ghen tị đến đỏ cả mắt.
Bây giờ trên công trường xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng về an toàn, có thể nói là dậu đổ bìm leo, rất nhiều người đều đang mong muốn cô phải vào tù.
Hơn nữa, cô cũng biết rằng đội điều tra đang tìm hiểu nguyên nhân của vụ tai nạn.
Nếu nguyên nhân thực sự là bởi sự cầu thả trong quản lý và lại có cả công nhân tử vong thì cô có thể thực sự phải ngồi tù.
Cô tùy tiện ăn mấy miếng rồi buông bát đũa sang một bên, muốn trở về phòng ngủ một giác.
Cô cũng dặn Trần Ninh: “Sau nửa tiếng nữa anh gọi em dậy nhé. Dù cho chúng ta không thể mời được Đường Hải Ba làm bác sĩ phẫu thuật chính cho ba người bị thương nặng thì cũng vẫn phải cố gắng tìm các bác sĩ phẫu thuật nỗi tiếng khác làm bác sĩ phẫu thuật chính, cố gắng hết sức để cứu ba công nhân bị thương nặng đó.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Em yên tâm đi, trong lòng anh đã có tính toán.”
Tống Sính Đình chậm chạp kéo lê thân thể mệt mỏi trở về phòng ngủ.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cuối cùng không nhịn được hỏi: “Trần Ninh, bây giờ trên bản tin đều nói về vụ tai nạn nghiêm trọng ở dự án mà Tiểu Đình chịu trách nhiệm. Có thật là con bé có thể phải ngồi tù không?”
Trần Ninh an ủi hai vị nhạc phụ nhạc mẫu: “Cha mẹ yên tâm đi, chỉ là mấy chục công nhân bị thương, cũng không có ai chết.
Bây giờ chỉ có thể coi là tai nạn bình thường, không phải tai nạn lớn, Tiểu Đình sẽ không sao.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe Trần Ninh giải thích như vậy thì cũng hơi thả lỏng một chút, nhưng họ vẫn rất lo lắng.
Bởi vì họ cũng đã nghe các phóng viên báo tin rằng vẫn còn ba người trong bệnh viện chưa qua cơn nguy kịch.
Tống Thanh Thanh kéo tay áo Trần Ninh, lo lắng nhìn Trần Ninh: “Cha, cha nhất định không được để mẹ vào tù, con sợ không gặp được mẹ nữa.”
Trần Ninh bế con gái lên, bóp nhẹ cái mũi nhỏ của cô bé rồi cười nói: “Nói bừa gì đấy, cha hứa với con là nhất định sẽ không để mẹ phải vào tù.”
Tống Thanh Thanh hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: “Thật sao?”
Trần Ninh cười nói: “Cha đã lừa con khi nào chưa?”
Tống Thanh Thanh nghe xong bèn cười khúc khích, vui vẻ nói: “Đúng vậy, cha đã nói thì đều làm được, cha là người lợi hại nhất.”
Tống Sính Đình vốn muốn ngủ nửa tiếng, nhưng khi tỉnh lại, cô lại phát hiện đã bốn giờ chiều rồi.
Cô vậy mà đã ngủ những bón tiếng!
Trần Ninh vậy mà lại không đánh thức cô như đã dặn!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình tràn đầy lo lắng và tức giận. Cô nhanh chóng ngồi dậy, ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy Trần Ninh đang ở phòng khách.
Cô vừa muốn giận dữ chát vấn Trần Ninh tại sao không đánh thức cô đúng giờ?
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì Trần Ninh đã cười nói trước: “Vợ dậy rồi à, vừa hay chúng ta đến bệnh viện đi. Bởi vì bác sĩ phẫu thuật chính cho ba công nhân đó sắp đến bệnh viện Trung Hải rồi.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì sững sờ. Lúc cô đang ngủ Trần Ninh đã tìm được một bác sĩ phẫu thuật nỏi tiếng sao?
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng cô lập tức biến mắt, cô nhìn Trần Ninh, trong mắt lóe lên tia xúc động.
Trần Ninh nhất định là thấy cô cả đêm không ngủ nên anh đã bí mật sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trong lúc cô đang ngủ.
Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh với ánh mắt đầy dịu dàng, thầm nghĩ: Đồ ngốc, anh cũng cả đêm không ngủ. Anh chỉ muốn để em nghỉ ngơi, còn bản thân mình thì lại không cần nghỉ.
Lúc ra ngoài cùng Trần Ninh, cô nhẹ giọng hỏi: “Trần Ninh, anh tìm bác sĩ ngoại khoa nỗi tiếng nào vậy, có đáng tin không?”
Trần Ninh cười nói: “Hoàn toàn đáng tin cậy. Về phần là ai, em cứ đến bệnh viện Trung Hải là sẽ biết.”
Ngay sau đó, cả hai lái xe đến bệnh viện Trung Hải.
Phòng bệnh trong khu vực ICU đang nhốn nháo.
Hóa ra là một trong ba công nhân bị thương nặng đột nhiên phát sinh chuyển biến xấu, phải được phẫu thuật ngay lập tức.
Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện Trung Hải là Từ Bảo Minh nói với gia đình bệnh nhân rằng tỷ lệ thành công của ca mỏ chỉ là 10%, yêu cầu gia đình ký tên đồng ý thu xếp tiến hành ca mỗ ngay lập tức.
Người nhà của bệnh nhân nghe tin chỉ có 10% tỷ lệ thành công thì đều buồn rầu khóc lóc thảm thiết, không chịu ký tên tiến hành ca mổ.
Chủ nhiệm Từ của Bệnh viện Trung Hải và một nhóm người nhà bệnh nhân nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình đến thì lập tức bao vây lấy hai người họ.
Chủ nhiệm Từ nói: “Tống tổng, tình trạng của một người bị thương đang xấu đi, đe dọa đến tính mạng nên cần phải thu xếp phẫu thuật ngay lập tức.”
Người nhà bệnh nhân khóc lóc nói: “Tống tổng, chủ nhiệm Từ nói rằng ông ấy phụ trách ca mổ, cơ hội mỗ thành công chỉ có \ 10%. Làm sao chúng tôi có thể ký vào đơn đồng ý cho mỗ được!”
“Tống tổng, không phải cô nói sẽ mời bác sĩ phẫu thuật nỏi tiếng Đường Hải Ba phụ trách phẫu thuật chính sao, bác sĩ Đường đang ở đâu?”
Tống Sính Đình không nói nên lời nhìn Trần Ninh cầu cứu, cô cũng muốn hỏi vị bác sĩ nổi tiếng Trần Ninh đang nói đến ở đâu?
Trần Ninh còn chưa lên tiếng thì một người trong đám đông đã đi tới nói to: “Tôi ở đây!”
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều nhìn về phía người này, người này bị sưng má với gãy một vài chiếc răng, đó chính là Đường Hải Ba, bác sĩ không có đức đã bị Trần Ninh tát sáng nay.
Đường Hải Ba sải bước tới, nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình với ánh mắt oán hận.
Chủ nhiệm Từ nhìn thấy Đường Hải Ba mà hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: