Trong phòng khách, hơn năm mươi thủ hạ của Trương Kiến Vũ, lần này bọn họ đều không dám nhào lên trước, mọi người đều có chút do dự.
Trương Kiến Vũ tức giận hét: “Bình thường thì đứa nào cũng ngông ngông cuồng cuồng thế mà nhìn thấy một tên cứng đầu cứng cỏ thì không có dũng khí ra tay nữa rồi hả?”
“Mau tiến lên đánh cho tao, hạ gục một tên thưởng 3 triệu.”
Rượu trắng đỏ ửng mặt, tiền tài động lòng người.
Thuộc hạ của Trương Kiến Vũ mặc dù có chút kiêng dè Điển Chử, nhưng sau khi nghe được sẽ có thưởng lớn thì lại là chuyện khác.
Bọn chúng gầm rú, di chuyển như một bầy sói đói, đồng loạt nhào đến chém giết.
Trương Kiến Vũ cười lạnh, người ta thì bận tối mắt đánh đắm còn ông ta thì thong dong ngồi xem trận đấu.
Điển Chử hừ lạnh, sải bước tiền lên ngênh chiến.
Cuộc giao tranh, sắp xảy ra.
Ràm!
Điển Chử vừa đụng vào đã trực tiếp khiến đối thủ văng bay ra ngoài, sau đó như một con hỗ lao vào bầy cừu nhào về phía kẻ địch, phát động công kích như vũ bão.
Chỉ thấy anh lao xuyên qua đám địch, ra tay nhanh như chớp nhưng lại nặng như núi, đối thủ liên tục hét lên thảm thiết, ngã xuống trước mặt anh.
Trương Kiến Vũ tháy tình hình này thì khế cau mày.
Đám thủ hạ của ông ta cũng nhận ra Điển Chử là một cao thủ hàng đầu, vì vậy một số người đã nảy lên ý tưởng khác, muốn nhắm sang Trần Ninh.
Dù sao ông chủ đã nói, cho dù là Trần Ninh hay Điển Chử, chỉ cần hạ gục được một người thì sẽ được thưởng 3 triệu.
Thay vì đối đầu với tên Điển Chử dũng mãnh thế này thì tại sao không chọn quả hồng mềm Trần Ninh cho dễ?
Hơn nữa, Trần Ninh rõ ràng là ông chủ của Điển Chử, chỉ cần bắt được Trần Ninh thì Điển Chử đương nhiên cũng sẽ bị hạ gục.
Nghĩ như vậy, lập tức có năm sáu tên bỏ qua Điển Chử, trực tiếp nhào về phía Trần Ninh chém giết.
Trần Ninh đang ung dung ngồi trên ghé, hút thuốc.
Nhìn thấy có người xông về phía mình thì khóe miệng anh khẽ nhéch lên, lộ ra một nụ cười lạnh, anh vươn tay vỗ lên chiếc bàn trà trước mặt.
Trên bàn trà có đặt một đĩa bánh kẹo dùng để tiếp đãi khách.
Những viên kẹo bị chắn động bởi cú đánh của anh mà bay lên!
Trần Ninh phất tay, những viên kẹo lập tức bắn về phía đám người đang lao tới như những viên đạn.
Ngay lập tức, những tên kia giống hệt như bị trúng đạn, cả bọn ngã rạp xuống la hét thảm thiết.
Cái quái gì vậy?
Trương Kiến Vũ nhìn thấy cảnh này, hai mắt không khỏi