Đường Bá An nhìn Tần Hằng trước mặt, vẻ mặt ông tràn đầy lãnh đạm, ánh mắt sắc bén, vô cùng uy nghiêm, trong lòng chọt dấy lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ trước đây Quốc chủ giả vờ bị ốm nặng?
Ý nghĩ này vừa dấy lên đã khiến tay chân ông ta lạnh toát, cả người ớn lạnh.
Ông ta kinh hãi nhìn Quốc chủ, và Trần Ninh không chút bắt ngờ bên cạnh, trái tim ông ta tuyệt vọng, rớt xuống tận đáy vực…
Tần Hằng lại không đề ý tới Đường Bá An!
Vương Uẫn đẩy xe lăn, đi thẳng về phía vị trí chủ trì trên bàn hội nghị, đây là chỗ ngồi trước đây của Quốc chủ trong các buổi họp Nội các.
Khi đi ngang qua Trần Ninh, Tần Hằng khẽ nhắc tay lên.
Vương Uần dừng lại.
Tần Hằng vậy mà chằm chằm đứng dậy khỏi xe lăn, Vương Uần và nhóm cảnh vệ thấy vậy liền vội vàng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng Tần Hằng lại giơ tay ngăn lại.
Vốn Trần Ninh đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ tách biệt với bàn hội nghị dài.
Nhìn thấy Tần Hằng đi đến trước mặt anh, anh vội vàng đứng lên, thẳng lưng, giơ tay chào hành lễ, giọng nói vang sáng có lực hô to: “Bái kiến Quốc chủ!”
Tần Hằng nhắc tay, dùng cách chào quân đội chào lại Trần Ninh..
Sau đó, ông vươn tay nắm lấy tay Trần Ninh, chậm rãi nói: “Trần Ninh, cậu rất vất vả rồi.
Năm năm mới nghỉ phép một lần mà vẫn không thể nghỉ thoải mái.”
Trần Ninh nói: “Phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân, không vắt vả.”
Tần Hằng gật gù.
Sau đó, ông dẫn theo Vương Uần và đội trưởng đội cảnh vệ bước tới vị trí chủ tọa, thản nhiên ngồi xuống.
Ông nhìn một vòng rồi chậm rãi nói: “Trong khoảng thời gian tôi ngã bệnh này, mọi việc lớn nhỏ trong triều đều đều đổ lên vai các vị.
Các vị đều đã vắt vả rồi.”
Đám người Hạng Thành lúc này còn chưa hoàn hồn trở lại, vội vàng nói: “Đây là chức vị của chúng tôi, không vất va.
Tần Hằng nói: “Mấy ngày nay tôi bị bệnh thật, nhưng vẫn chưa chết.”
“Những người ở đây, ai siêng năng cần cù, ai ngồi không ăn ngon, thậm chí ai gây họa cho đất nước và nhân dân, trong lòng tôi đều biết rõ cả.”
Lúc ông nói ra lời này, không chỉ có mình Đường Bá An run lên.
Ngay cả Hạng Thành và không ít người khác, tim cũng đập loạn xạ.
Nhóm người Hạng Thành nhận ra rằng Quốc chủ không chỉ tức giận trước hành vi tội ác của Đường Bá An, mà còn tức giận họ vì đã giúp Đường Bá An lật đổ Tràn Ninh.
Câu nói này của Quốc chủ không chỉ nhắm vào Đường Bá An mà còn là đòn roi đánh vào nhóm người Hạng Thành.
Tần Hằng nhìn vẻ căng thẳng của đám người trước mặt, bình tĩnh nói: “Tôi không chủ trì việc triều chính lâu vậy rồi, chắc đã tích lũy không ít tài liệu