“Từ dữ liệu thu thập được bây giờ cho thấy, Đường các lão đã được sử dụng cấp dưới của mình như những con chốt thế thân để bán quan bán chức, tham ô hồi lộ, dung túng cho con trai mình phạm tội, còn bị nghỉ ngờ thông đồng với thế lực nước ngoài tắn công Thiếu soái.”
“Những bằng chứng này đủ để đưa Đường các lão vào tù, thậm chí là xử bắn ông ta.”
“Nhưng mà bây giờ quyền của Nội các quá lớn, Đường các lão lại khá có uy tín trong đám Các lão kia, có quan hệ tốt với rát nhiều Các lão khác.”
“Tôi sợ rằng cho dù có đống chứng cứ này, cũng chưa chắc chúng ta có thể hạ bệ được ông ta.”
Nguyễn Hồng nhàn nhạt nói: “Nếu không hạ bệ được Các lão, thì giống như đánh hổ, hổ không chết, sau đó sẽ quay lại cắn ngược chúng ta.”
“Nếu Đường các lão có thể sống sót qua cửa ải này thì ông ta nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta, chắc chắn sẽ ngay lập tức trả thù chúng ta.”
Điền Vệ Long tin rằng chắc chắn sẽ như vậy, ông quay sang nhìn Trần Ninh: “Thiếu soái, néu vậy thì chúng ta nên ứng phó như thế nào.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Chúng ta chỉ làm hết sức mình, còn lại nghe mệnh trời, tội ác của Đường Bá An rất lớn, là con sâu trong triều.
Chúng ta cứ làm việc chúng ta nên làm.
Về phần kết quả, tôi tin rằng ông trời sẽ phân xử công băng.”
Trời còn nhá nhem chưa sáng, Đường Bá An lê cơ thể kiệt sức trở về nhà.
Tối nay ông ta không hề bận rộn phí công.
Mấy vị Các lão khác trong chín vị Các lão ở Nội các có quan hệ tốt với ông ta đều đã đồng ý ngay mai sẽ đứng về phía ông ta.
Còn về những người đứng ở phe trung lập, ông ta đã hứa hẹn đủ mọi điều kiện để trao đổi với bọn họ, khó khăn lắm mới thuyết phục những người ở phe trung lập đứng về phía ông ta.
Còn số ít Các lão còn lại là thuộc hạ trung thành của lão Quốc chủ Tần Hằng, ông ta không thể thuyết phục bọn họ được, cũng không thèm thuyết phục bọn họ.
Dù sao mười Cac lão Nội các, trong đó có ông ta, đã đồng ý với bảy trưởng lão Nội các, ngày mai Trần Ninh sẽ bị cách chức và cấp bậc của Trần Ninh sẽ bị khai trừ.
Ông ta nở nụ cười lạnh: Trần Ninh ơi Trần Ninh à, cậu dám đấu với tôi, cậu còn non và xanh lắm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tràn Ninh dẫn theo Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đến dinh thự của Quốc chủ.
Quốc chủ phu nhân Vương Uẩn nhìn thấy Trần Ninh thì mỉm cười nói: “Trần Ninh, sao hôm nay cậu đến sớm thế?”
Trần Ninh kính cẩn nói: “Tôi đến để thăm ân sư và sư nương.”
Vương Uẳn gật đầu: “Nhiệm kỳ