Sau khi gia đình của Tống Thanh Tùng vô cùng thảm hại rời đi, không bao lâu sau Tiêu Trí Viễn và một nhóm lãnh đạo doanh nghiệp cũng cáo từ rời đỉ.
Trong nhà chỉ còn lại có Trần Ninh và Tống Sính Đình, không có người ngoài.
Tống Sính Đình cuối cùng cũng không nhịn được nhìn Trần Ninh, khuôn mặt xinh đẹp mang chút nghi ngờ, cô hỏi: “Trần Ninh, tại sao anh chỉ gọi một cuộc điện thoại mà lại có nhiều lãnh đạo doanh nghiệp đổ xô đến đầu tư vào công ty như vậy?”
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Tống Thanh Thanh đều tò mò nhìn Trần Ninh.
Sau những gì xảy ra vừa rồi, không chỉ Tống Sính Đình Bình nảy sinh nghỉ ngờ.
Ngay cả Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Công trường dự án mà công ty Ninh Đại chịu trách nhiệm xảy ra tai nạn, bên ngoài còn có tin đồn rằng lãnh đạo thành phố muốn thay đổi công ty chịu trách nhiệm dự án này.
Trước bối cảnh đáng lo ngại này, gia đình Tống Thanh Tùng đã yêu cầu rút cổ cổ phần để bảo vệ lợi ích của chính họ mà đám người Tiêu Trí Viễn thậm chí lại vẫn còn sẵn sàng đầu tư.
Cả nhà Tống Sính Đình đều cảm thấy nhất định phải có lý do gì đót Tắt cả đều nghi ngờ thân phận của Trần Ninh, từng người từng người một mang vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Trần Ninh, chờ đợi Trần Ninh giải thích.
Trần Ninh cười nói: “Tiêu tổng và mấy người đó đến tranh giành đầu tư, ngoài việc có cái nhìn lạc quan về công ty Ninh Đại thì xác thực còn có những lý do khác nữa.”
Tống Sính Đình truy hỏi: “Lý do là gì?”
Trần Ninh cười nói: “Vì Tần lão!”
Cả nhà Tống Sính Đình nghe vậy thì sững sờ, có chút không hiểu chuyện này vì sao lại như vậy.
Trần Ninh cười giải thích: “Không phải là anh đã gọi điện thoại cho Tần lão và mời ông ấy đến thực hiện phẫu thuật cho các công nhân sao. Tần lão cũng từ chối tiệc của các lãnh đạo Trung Hải và những người giàu có để đến nhà chúng ta ăn tối.”
“Những vị lãnh đạo và những người giàu có này hẳn đã hiểu lầm rằng anh có quan hệ tốt với Tần lão.”
Tống Sính Đình không đợi Trần Ninh nói hết lời thì đã lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói tiếp câu nói của Trần Ninh: “Tần lão là viện trưởng của bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh, nghe nói cũng là bác sĩ quân y của thiếu soái Bắc Cảnh, thân phậm địa vị của ông ấy có thể nói là vô cùng hiển hách.”
“Tiêu Trí Viễn và các ông chủ lầm tưởng anh có quan hệ mật thiết với Tần lão, nên muốn thông qua anh để làm thân với Tần lão phải không?”
Trần Ninh cười nói: “Gần như là như vậy!”
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều lộ ra vẻ cười không được mà khóc cũng không xong.
Bởi vì bọn họ biết Trần Ninh không có giao tình gì với Tần lão, lần này Trần Ninh có thể nhờ Tần lão giúp đỡ hoàn toàn là vì Tần lão năm đó đã thua Trần Ninh một ván cờ, ông đến đây để hoàn thành lời hứa cá cược mà thôi.
Tống Trọng Bân nhìn Trần Ninh cười nói: “Dù sao thì cũng may nhờ có con.”
Mã Hiểu Lệ cũng vui vẻ cười lớn đến tận mang tai nói: “Đúng, đúng, đúng, Trần Ninh chính là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta. Từ khi con đến nhà chúng ta, bất luận chuyện xấu gì xảy ra với nhà chúng ta thì con đều có thể hóa giải thành vận may.”
Tống Sính Đình nghe cha mẹ nói vậy thì không nhịn được cười.
Cô cảm thấy cha mẹ mình nói đúng, Trần Ninh luôn ra bài theo lẽ thường nhưng thường có những hiệu quả bất ngờ khiến cô dở khóc dở cười.
Buổi tối, Trần Ninh bảo Tống Sính Đình trông có vẻ hơi hốc hác đi nghỉ ngơi sớm với con gái, anh có chuyện nên đi ra ngoài một lát.
Lúc Trần Ninh vừa ra khỏi nhà, Đồng Thiên Bảo đã lái chiếc Volkswagen Phaeton đợi ở cửa từ lâu.
Trần Ninh lên xe rồi ngồi xuống ghế sau xe, bình tĩnh hỏi: “Tìm thấy gã tên Nhị Cầu đó rồi phải không?”
Đồng Thiên Bảo nói: “Vâng, tôi còn tưởng rằng tên nhóc kia sớm đã chạy trồn rồi, nhưng không ngờ cậu ta vẫn còn ở Trung Hải lăn lộn với tình nhân.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Lái xe đi tìm cậu ta.”
Đồng Thiên Bảo: “Vâng, thiếu gia!”
Chiếc Volkswagen Phaeton chậm chạp khởi động lao nhanh về phía khu phố cổ.
Hóa ra Trần Ninh đã trao đổi về vụ tai nạn ở công trường với người phụ trách công trường là Hồng Đại Tường.
Hồng Đại Tường cảm thấy việc cần cầu tháp rơi xuống rất bất thường, giống như do con người tạo ra chứ không phải là một vụ tai nạn.
Vì vậy, Trần Ninh không đợi kết quả của đội điều tra của cục quản lý khẩn cấp đưa ra mà đã gọi điện thẳng cho Đồng Thiên Bảo bảo anh ta điều tra vụ việc.
Đồng Thiên Bảo bây giờ là hoàng đế của thế giới ngầm ở Trung Hải, kẻ nào lăn lộn kiếm ăn trên đường đều phải chảo hỏi qua anh ta.
Đồng Thiên Bảo chỉ cần nói một câu là tất cả những người trong giới ngầm của Trung Hải sẽ bắt đầu hành động.
Không lâu sau vậy mà thật sự đã có tin tức.
Theo những manh mối mà Đồng Thiên Bảo có được, vụ tai nạn nghiêm trọng tại công trường trung tâm thương mại Hải Đường nghỉ là do một gã tên Nhị Cầu gây ra.
Tuy nhiên, tại sao Nhị Cầu làm chuyện này thì tạm thời vẫn chưa biết.
Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo hiện bây giờ đang đi tìm tên Nhị Cầu này để tìm ra sự thật.
Trong một phòng bao hạng kim cương lớn nhất ở hộp đêm Đé Hào.
Một người đàn ông cao, gầy, mặc chiếc áo khoác da màu đen đang ôm một cô gái trẻ trong tay, họ đang tổ chức ăn uống nhảy nhót với một nhóm bạn.
Người đàn ông này chính là Nhị Cầu!
Đêm qua anh ta đã lẻn vào công trường trung tâm thương mại Hải Đường, sau khi gây ra một tai nạn an toàn thì nhận được thù lao một trăm vạn tệ phí vất vả.
Tuy nhiên, anh ta lại không làm theo lời dặn của Chúc Cửu