Ngay cả ông chủ của Bát Bảo Trai Trương Bát Bảo cũng vẻ mặt chấn động, lui về phía sau hai bước, nếu không phải quản lý cùng nhân viên phục vụ kịp thời đỡ lấy, chỉ sợ ông ta muốn ngã xuống đắt.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều vẻ mặt chấn động cùng kinh hãi nhìn Trần Ninh.
Người đàn ông trước mắt tuổi còn trẻ, thân hình cao ngắt, đôi mắt như sao, lại là Thiếu soái Bắc Cảnh, Trần Ninh.
Lúc này Dương Tĩnh đã mang theo mấy cấp dưới, bước nhanh tới trước mặt Trần Ninh, giơ tay chào hỏi, âm thanh phức tạp nói: “Bái kiến Thiếu soái!”
Đám người Ngũ Thành Lâm thấy thế, cũng toàn bộ đều lấy lại tinh thần, ai nấy đều vô cùng hoảng sợ chào Trần Ninh: “Bái kiến Thiếu soái.”
Chân trái Ngũ Thiên Khải bị thương, không thể nào đứng lên cùng mọi người hành lễ chào Trần Ninh, anh ta ngồi trên xe lăn, sắc mặt xám xịt, trong mắt hoảng sợ nhìn Trần Ninh, cơ thể không kiềm chế được run rầy.
Trong đầu trống rỗng, chỉ có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại: Xong, anh ta vậy mà là Thiếu soái, anh ta vậy mà là Thiếu soái…
Trần Ninh nhìn đám người Dương Tĩnh, Ngũ Thành Lâm, Ngũ Thiên Khải, lạnh lùng nói: “Dương cục trưởng, Thủ đô này thật đúng là nhỏ, chúng ta lại đụng phải rồi.”
Dương Tĩnh mồ hôi trên trán, cùng cười: “Đúng vậy!”
Trần Ninh nhìn lực lượng cảnh sát phía sau Dương Tĩnh, lạnh lùng nói: “Sao, tối hôm trước Dương cục trưởng đối đầu cùng tôi, không phục, hiện tại lại muốn đến ồn ào với tôi?”
Sắc mặt Dương Tĩnh trong nháy mắt liền trắng bệnh, cuống quít nói: “Thiếu soái ngài hiểu lầm, thuộc hạ thật sự không có ý đối đâu với ngài, chỉ là ông chủ Bát Bảo Trai gọi điện thoại nói có người đánh nhau, nên tôi liền vội vàng dẫn người tới xử lý.”
Trần Ninh cười lạnh: “Vậy ông mang theo không ít người, nếu không phải cháu trai ông ở chỗ này đánh nhau, không biết công việc của ông có tích cực như vậy hay không?”
Ngũ Thành Lâm nghe vậy cơ thể nhịn không được run rẫy một chút, cuống quít nói: “Thiếu soái, vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy con trai bị đánh, tức giận nói nhảm, không thể coi là thật, không thể coi là thật…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nhưng tôi lại tưởng thật.”
Sắc mặt Ngũ Thành Lâm trắng bệnh.
Ánh mắt Trần Ninh dừng lại trên người Ngũ Thiên Khải, lạnh lùng nói: “Trước mặt cha anh, còn có mặt mọi người ở hiện trường, cậu nói lại một lần nữa, nhớ không được.
thêm mắm thêm muối, nói thật.”
Ngũ Thiên Khải vừa rồi kiêu ngạo không thôi, nhưng bây giờ sau khi biết