Vương Uẩn nói: “Theo lời Thiếu soái nói, phiên dịch.”
Lý Khôn kiên trì nói: “Những chiến thần Tu La quốc này, cười nhạo người Hoa Hạ chúng ta miệng lớn gan nhỏ, chỉ biết khoe khoang đe dọa, cả ngày khoe khoang chiến thần Hoa Hạ vô địch toàn cầu, lại không dám đồng ý thách thức của bọn họ…”
“Bọn họ còn nói, chiến thần Hoa Hạ ở trước mặt chiến thần Tu La quốc bọn họ, giống như chó đứt lưng, kẹp đuôi sủa gâu gâu.”
Hiện trường không ít người Hoa Hạ phẫn nộ.
Mặt ngoài Hạng Thành phẫn nộ, nhưng ánh mắt lại xuất hiện một nụ cười lạnh, cũng không tỏ thái độ, vẫn ung dung nhìn Trần Ninh kết thúc như thế nào.
Vương Uần xem Trần Ninh như con trai.
Nghe được đám chiến thần Tu La quốc lại sỉ nhục Trần Ninh như vậy, sỉ nhục Hoa Hạ như thế, bà thân là nhất quốc chỉ mẫu(*), sắc mặt đã sớm hoàn toàn trầm xuống.
(*) người đứng đầu một nước “Trần Ninh!”
Sắc mặt Vương Uẫn bình tĩnh, lạnh lùng gọi tên Trần Ninh.
Trần Ninh biết, Quốc chủ phu nhân thật sự tức giận.
Anh trầm giọng nói: “Có!”
Vương Uẫn nói: “Đừng để tôi thất vọng, cũng không để cho người dân trên khắp đất nước thất vọng.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Tuân mệnh.”
Cary cùng các chiến thần Tu La quốc thấy thé, đều ý thức được, chiến thần Hoa Hạ bằng lòng luận bàn so đấu.
Cary mỉm cười lạnh.
Phái chủ chiến của Tu La quốc và những người bảo thủ, chậm chạp không thể đạt được nhất trí, không có cách nào khởi binh về phía Bắc Cảnh Hoa Hạ, lý do cũng chỉ có một, đó chính là phái bảo thủ của Tu La quốc rất kiêng dè chiến thần Hoa Hạ.
Lần này Cary tới Hoa Hạ, mang theo tám vị chiến thần của Tu La quốc.
Mục đích chính là gặp gỡ chiến thần Hoa Hạ, nếu như chiến thần Tu La quốc có thể đánh bại chiến thần Hoa Hạ.
Như vậy Tu La quốc sợ hãiđối với chiến thần Hoa Hạ, sẽ không còn lại chút gì.
Đến lúc đó, ý kiến của phái chủ chiến Tu La quốc và những người bảo thủ có thể đạt được nhất trí tiến vào Bắc Cảnh Hoa Hạ.
Hiện tại Trần Ninh bằng lòng cùng đám chiến thần Tu La quốc đọ sức, đúng như ý muốn của anh ta.
Tám vị chiến thần Tu La quốc, mỗi