Lúc này, tiếng đàn đột nhiên thay đổi, từ ôn nhu trữ tình, tiết tấu lại trở nên nhanh chóng bi tráng.
Không còn thôn trang yên bình xinh đẹp nữa, trong hình ảnh đó tất cả đều là quân địch cưỡi ngựa vung đao, thiêu đốt thôn trang, gian dâm cướp bóc, nơi đâu cũng là lửa, chỗ nào cũng có thi thể, máu tươi rải khắp mọi nơi, nhìn thấy mà đau lòng.
Lúc này, tiếng đàn càng lúc càng nhanh.
Hình ảnh trong đầu Giang Dật Chu, trở thành lưu dân đang chạy trốn, cô vợ trẻ mới cưới, sau đó là người già phụ nữ trẻ nhỏ, đều chạy nạn về hướng Nam.
Người chồng mới kết hôn thì gia nhập quân đội, trở thành một thành viên của đội quân kháng địch…
Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng oanh liệt.
Hình ảnh trong đầu Giang Dật Chu, trở thành quân đội Trung Nguyên đang quyết chiến với quân địch nước khác, tư thế hào hùng, máu tươi bay khắp mọi nơi…
Cuối cùng, quyết chiến cũng đi đến hồi kết, khắp núi khắp đồi đều là thi thể, không phân biệt được đâu là địch đâu là quân mình, máu tươi cũng nhuộm đầy sông.
Toàn bộ chiến trường, chỉ còn một con ngựa chiến không có chủ đang rên rỉ.
Dường như tất cả mọi người đều đã chết, chủ của ngựa chiến, là chú rẻ mới kết hôn không lâu đó, thi thẻ của anh ngã ở bên bờ sông, trong tay nắm chặt lấy nửa miếng ngọc bội dùng để nhận nhau với vợ mình…
Lúc này, tiếng đàn dần chậm lại, vô cùng chậm, như khóc như ca…
Hình ảnh trong đầu Giang Dật Chu lại thay đổi, thôn trang hoang tàn ở phía Nam, trong một túp lều rách nát.
Người vợ vừa mới kết hôn không lâu, cùng theo thôn dân chạy nạn về phía Nam.
Nửa đêm vừa ở trên lớp rơm rạ ngủ say, khuôn mặt mang theo vệt nước mắt, đang ngủ say cũng cưởi.
Chắc là ở trong mơ, nhìn thấy chồng cô khải hoàn trở về.
Lúc này, tiếng đàn dừng lại.
Giang Dật Chu mở mắt, bên trong đôi mắt đã sớm tràn đầy nước mắt, chậm rãi thở dài: “Thương thay tro cốt bên bờ vô danh, buồn thay người trong mộng thiêu nữ.”
Giang Dật Chu không nhịn vỗ tay đầu tiên, tự đáy lòng nói: “Tài nghệ đánh đàn của Trần tiên sinh, đúng là thiên hạ vô song.”
Rất nhiều khách uống trà trong quán, cuối cùng cũng từ trong chắn động tỉnh lại, cũng theo đó điên cuồng vỗ tay.
Tống Sinh Đình càng là tràn đầy nước mắt nhìn về phía Trần Ninh.
Tiếng đàn mà cô nghe thấy, nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện quá trình quen biết của cô và Trần Ninh, từ lúc quen biết đến khi gặp lại, từ hai người vừa gặp đã ghét đến khi