Trần Ninh cười nói: “Được, theo anh biết bệnh viện có phòng bếp, có thể để người nhà bệnh nhân nấu ăn, anh đi siêu thị mua nguyên liệu nấu cơm cho em.”
Đồng Kha cố ý ồn ào: “Oa, chị thật hạnh phúc, anh rẻ thân là Thiếu soái, còn tự mình xuống bếp nấu ăn cho chị nha.”
Tống Sính Đình lộ ra vẻ cười nhàn nhạt đã lâu không xuất hiện.
Trần Ninh không mang theo Điển Chử và Hổ Vệ, để bọn họ ở lại bệnh viện bảo vệ vợ mình, tự anh lái một chiếc xe phổ thông, đến siêu thị lớn nhất gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.
Siêu thị Metro AG, đại siêu thị trứ danh, nơi này đồ phong phú, hơn nữa chất lượng rất tốt, đương nhiên giá cả cũng rất đất.
Hôm nay là cuối tuần, người đến siêu thị mua sắm thật nhiều.
Trần Ninh chọn lựa mấy nguyên liệu nấu ăn, sau đó đi tính tiền, phát hiện người tính tiền vậy mà sắp xếp thành hàng dài.
Xếp trước mặt Trần Ninh là một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, chất liệu quần áo bình thường, nhưng khí chất vô cùng tốt.
Người phụ nữ cũng là mua thức ăn, tay trái mang theo đồ, tay phải ôm một bé gái tầm năm, sáu tuổi.
Cô ấy đưa lưng về phía Trần Ninh, nhưng bé gái cô ấy bé, thì cái cằm chống trên vai mẹ, rất có hứng thú với việc dò xét Trần Ninh từ trên xuống dưới.
Trần Ninh nhìn cô bé này, nhớ tới con gái Thanh Thanh của mình, khẽ cười với cô bé.
Cô bé thấy Trần Ninh cười, cô cũng ngại ngùng cười.
Chờ đợi hơn mười phút, cuối cùng cũng đến phiên người phụ nữ.
Người phụ nữ vừa định đem đồ đặt trên quây.
Bỗng nhiên, một người đàn ông thân hình cao lớn, mặt mũi tràn đầy dữ tọn, mặc áo da màu đen râu quai nón, mang theo một bình Louis XIII giá trị hơn 10 vạn, lập tức chen ngang lên trước người phụ nữ, còn dã man đưa tay đẩy người phụ nữ ra: “Cút ra chút, để tôi thanh toán trước.”
Người phụ nữ vốn là tay trái cầm đồ vật, tay phải ôm con nhỏ, bị người đàn ông râu quai nón chen hàng này đẩy một cái, cô ấy đứng không vững, suýt chút ngã cả hai mẹ con xuống.
Cô ấy vừa sợ vừa giận, tức giận nói với người đàn ông râu quai nón kia: “Anh bị làm sao thế, người người xếp hàng sao anh lại chen hàng, chút nữa anh còn đầy ngã tôi, anh có tố chất hay không?”
Tên râu quai nón mặt mũi tràn đầy dữ tợn, người mặc áo da, trên cỗ còn có hình xăm, rõ ràng không phải loại lương thiện gì.
Hắn nghe thấy người phụ nữ trách cứ việc hắn chen hàng, hắn lập tức cả giận nói: “Người đàn bà xấu xa, cô dám mắng tôi