Trần Ninh cùng với Điển Chử, Bát Hỗ Vệ đi ra khỏi cao ốc Trung Hải.
Trần Ninh đi đến trước chiếc xe BMW của anh, chuẩn bị lái xe về nhà, đồng thời dặn dò Điển Chử: “Trở về điều tra đám người đó chịu sự quản lý từ bộ phận nào, đánh tiếng với cấp trên của bọn họ. Để tránh cho cấp trên bọn họ không biết tình hình, làm lớn chuyện lên, truyền ra ngoài không hay.”
Điển Chử trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”
Trần Ninh lên xe, lái xe về nhà.
Lúc về đến nhà, Tống Sính Đình đã ngủ rồi.
Trần Ninh đi tắm trước, sau đó ngâm nước trà giải rượu.
Uống xong trà giải rượu, sau đó lại về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng điều làm anh không ngờ tới là, anh còn chưa kịp uống hết chén trà, liền nhận được điện thoại cầu cứu từ Thạch Thanh.
Hóa ra, Trần Ninh cùng với Điển Chử, Bát Hỗ Vệ vừa mới rời khỏi không bao lâu.
Liền có một kẻ tên là Lữ Đại Xuân, dẫn theo một đám quân dự bị doanh trại, đằng đằng sát khí bao vây nhà hàng Vân Đoan.
Mười mấy tên thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo, tất cả đều bị đánh nửa sống nửa chết.
Ngay đến cả Đồng Thiên Bảo, cũng bị Lữ Đại Xuân dùng súng nhắm vào đầu, bị thuộc hạ của Lữ Đại Xuân đánh cho hấp hối, sau đó bị dẫn đi.
May mà Thạch Thanh đi vệ sinh, mới thoát được một kiếp.
Lúc này trong giọng nói của Thạch Thanh mang theo nghẹn ngào: “Thiếu gia, Bảo ca anh ấy bị người bộ tư lệnh vũ trang bắt đi rồi, có thể sẽ mất mạng, bây giờ phải làm như thế nào?”
Trần Ninh không ngờ rằng đám người này ngang tàng như vậy, hơn nữa tốc độ trả thù lại nhanh như vậy.
Anh nói với Thạch Thanh: “Cậu không cần phải nôn nóng, tôi qua đó đón cậu, cùng cậu đi cứu Thiên Bảo.”
Trần Ninh nói xong, cầm chìa khóa xe, đi ra khỏi nhà.
Rất nhanh, anh đã lái xe đến cao ốc Trung Hải, đón Thạch Thanh lên xe.
Ngay sau đó lái xe thẳng đến bộ tư lệnh vũ trang, trên đường đi còn không quên gọi điện thoại cho Điển Chử.
Không bao lâu, hai người Trần Ninh và Thạch Thanh, đã đến trước cửa bộ tư lệnh vũ trang.
Trước cửa có hai tên lính gác đứng canh, hai người thấy Trần Ninh và Thạch Thanh, quát: “Các người là ai, làm gì!”
Trần Ninh híp mắt, nhìn hai tên lính gác, nhàn nhạt nói: “Tôi là Trần Ninh, bảo lãnh đạo cao nhất chỗ các người ra đây gặp tôi.
Hai tên lính gác thấy Trần Ninh khí thế bất phàm, hai người bọn họ vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ, không thể nắm rõ lai lịch của Trần Ninh.
Vì vậy, một tên trong số đó, lập tức chạy vào trụ sở lớn, đi báo cáo lãnh đạo ban trực.
Cầm đầu bộ tư lệnh vũ trang là Lý Phi Bằng, Lý thống soái.
Nhưng hôm nay Lý Phi Bằng không có ở đây, lãnh đạo ban trực là Hoàng Viễn Đông.
Trong trụ sở chính, Hoàng Viễn Đông đang ngồi thẳng.
Hai tên Lục Thanh Vân và Hoàng Thiếu Duy, cánh tay phải đều bó thạch cao, một phải một trái đứng ở bên cạnh Hoàng Viễn Đông.
Chúc Cửu Linh cùng với Lữ Đại Xuân, còn có hơn mười chiến sĩ, đứng xung quanh phòng khách.
Còn Đồng Thiên Bảo, toàn thân máu me đứng trước bọn Hoàng Viễn Đông.
Hoàng Viễn Đông lạnh nhạt nhìn Đổng Thiên bảo, dò hỏi con trai: “Thiếu Duy, chính là cậu ta đánh gãy tay con?”
Hoàng Thiếu Duy căm hận nói: “Người động thủ chính là anh ta, còn người sai khiến anh ta là Trần Ninh.”
Ÿ Hoàng Viễn Đông quay đầu ra lệnh cho Lữ Đại Xuân: “Cậu dẫn người đi bắt Trần Ninh lại, tối nay nhất định phải xả giận cho con trai với cháu trai tôi.”
Lữ Đại Xuân vừa mới nhận lệnh, bỗng nhiên có một tên lính canh từ bên ngoài vội vàng tiến vào: “Báo cáo, bên ngoài có một tên đến tự xưng là Trần Ninh.”
Hoàng Viễn Đông nghe nói Trần Ninh tự mình đến, ông ta cười lạnh nói: “Ha, tôi đang muốn bắt cậu ta, không ngờ rằng cậu ta lại tự đưa đến, dẫn cậu ta vào.”
Không bao lâu sau, Trần Ninh cùng với Thạch Thanh liền đi vào.
Đồng Thiên Bảo thấy Trần Ninh, vốn đang hấp hối, trong nháy mắt lộ ra sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng, thất thanh nói: “Thiếu gia!”
Trần Ninh nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Đồng Thiên Bảo, khẽ nhíu mày, gật đầu: “Không sao rồi, tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện điều trị.”
Trần Ninh vừa dứt lời, Hoàng Viễn Đông liền bắt đầu cười ha hả: “Cậu chính là Trần Ninh kẻ đánh trọng thương cháu trai và con trai tôi, còn dung túng thuộc hạ đánh một đội quân của tôi? Bây giờ tôi vẫn là khuyên cậu tự lo cho mình trước đi!”
Trần Ninh nhìn Hoàng Viễn Đông, lãnh đạm nói: “Ông là ai?”
Lữ Đại Xuân bên cạnh Hoàng Viễn Đông quát lớn: “Hỗn xược, có mắt như mù. Vị này là đội trưởng đội tư lệnh vũ trang chúng tôi, cậu của Lục thiếu, cha của Hoàng thiếu!”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Không cần biết thân phận như thế nào, làm gì cũng phải nhìn vào chữ “lý” (Công lý), có lý mới đi khắp thiên hạ được, vô lý nửa bước khó đi.”
“Cậu đến đây để giảng đạo lý với tôi?” Hoàng Viễn Đông cười lạnh nói: “Vậy tốt, cậu nói xem, cậu đánh con trai cháu trai tôi thành bộ dạng này, là đạo lý gì?”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Cháu trai ông hành vi đồi bại, đùa giỡn vợ tôi, còn phân phó vệ sĩ muốn đánh gãy chân tay tôi. Tôi chỉ bẻ gãy một tay anh ta, rất công bằng chứ?”
“Về phần con trai ông, dẫn theo mười mấy người đến đập phá nhà hàng của người khác, còn nói rằng người nào dám phản kháng liền đánh gãy chân tay. Tôi bẻ gãy một tay anh ta, có tính là anh ta gieo gió gặp bão không?”
Hoàng Viễn Đông giận dữ: “Theo như cách cậu nói, nhà hàng của Đồng Thiên Bảo là tôi phái người đến đập phá, cậu ta cùng với đám thuộc hạ