Minh Lãng liên tục vài đêm trèo cửa sổ phòng Quý Thần Ly, cô tự thấy rất lãng mạn, nhưng rốt cuộc một ngày Đào Nguyên nhịn không nổi, đuổi hết ra ngoài, tính cả Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly xách va li, ôm bé mèo, tận mắt nhìn Đào Nguyên rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, nhốt nàng ngoài cửa.
Nàng cùng Ngốc Điểu mẹ nhìn meo meo nhìn mẹ nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng nhất trí nhìn về phía vẻ mặt vô tội Minh Lãng.
"Đều tại chị." Quý Thần Ly nổi giận đùng đùng trách.
"Meo." Ngốc Điểu liếm liếm miệng, vô cùng đồng ý.
"Được được, trách tôi, trách tôi." Minh Lãng bất đắc dĩ nhún nhún vai, cầm lấy va li cạnh chân Quý Thần Ly, "Tỷ em giờ không thu lưu em, chi bằng cùng tôi về nhà?"
Vì thế Quý Thần Ly lại lần nữa chuyển đến nhà Minh Lãng.
Vẫn là gian phòng kia, không có gì thay đổi, phòng ngủ cũ của nàng bị Minh Lãng chiếm, nàng đành phải trụ ở gian của Minh Lãng.
Căn phòng lâu ngày không người ở cần được quét tước, Quý Thần Ly kiên định cho rằng ở đây mình là khách, Minh Lãng là chủ, quét tước đâu thể giao cho khách nhân, đương nhiên là giao cho chủ nhà tới làm.
Nên nàng bóc một gói khoai lát, dựa vào khung cửa, vui vẻ thong dong nhìn Minh Lãng mồ hôi đầy đầu trải giường gấp chăn cho nàng.
"Muốn em hỗ trợ sao?" Quý Thần Ly có lòng khách sáo với Minh Lãng một chút.
Minh Lãng cũng thực thức thời, cười nói: "Em vào phòng khách ngồi đã là giúp tôi đại ân."
Quý Thần Ly thực sự đi phòng khách ăn khoai lát, bắt chéo chân ngồi xem TV.
Miệng nói mình là khách nhân, nhưng bộ dạng thoải mái như ở nhà thật không giống đương mình là người ngoài.
Bất quá nàng cũng thức thời, Minh Lãng dọn giường cho nàng, nàng cũng tự giác gánh vác trọng trách nấu cơm.
Minh Lãng sửa sang phòng xong cũng không nhàn rỗi, tiến phòng bếp làm trợ thủ cho Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly tranh thủ lúc Minh Lãng dọn dẹp dùng nồi đất ninh xương sườn, hoài sơn (củ mài), đã ninh được hơn hai giờ, mở nắp ra, mùi thịt bay khắp phòng bếp.
Minh Lãng hít mũi ngửi ngửi, chảy nước miếng, thở dài mãn nguyện, "Mùi này tôi nhớ hơn hai mươi năm."
Quý Thần Ly không tin, cười nhạo, "Nào có khoa trương như vậy, Minh gia bốn đầu bếp tay nghề em đều hưởng qua, trình độ ai mà không phải là nhất đẳng? Nếu canh còn nấu không xong, thì bỏ nghề đi."
Minh Lãng lắc đầu: "Kia không giống nhau."
Quý Thần Ly xào rau động tác ngừng lại, không nói gì, Minh Lãng cũng không nói chuyện nữa.
Phòng bếp chỉ còn lại tiếng xào nấu, một chảo thịt xào xong, Quý Thần Ly nói câu "đĩa", Minh Lãng lập tức đưa đĩa đã sớm chuẩn bị tốt ra.
Thịt bày ra đĩa, bốc khói nghi ngút.
Minh Lãng nhưng không sợ nóng, tay cầm một miếng bỏ vào trong miệng, hai mắt híp lại thỏa mãn, như thể đang nếm sơn hào hải vị.
Quý Thần Ly tráng chảo bằng nước lạnh, muốn làm thêm một đĩa rau muống xào.
Minh Lãng ở bên cạnh nhìn, nàng đột nhiên hỏi: "Chị kiếp trước không tìm ai khác sao?"
"Tìm ai?"
Quý Thần Ly cười trêu chọc, "Em nào biết tìm ai, bằng địa vị Minh đại tổng tài của chị, tuấn nam mỹ nữ không đều vội vàng bổ nhào vào lòng ngực chị sao? Chị muốn tìm người ấm giường chẳng phải đơn giản?"
Lời này ước chừng chạm đến điểm thương tâm của Minh Lãng, một lúc lâu nàng vẫn không nghe thấy đáp lại, quay đầu đi nhìn, chỉ thấy hai mắt Minh Lãng đang không chớp nhìn chằm chằm nàng, đôi con ngươi sâu thẳm như hút Quý Thần Ly đi vào.
Quý Thần Ly trong lòng hoảng hốt, quay đầu tiếp tục chuyên chú xào rau, cười gượng hai tiếng cho chính mình giải vây, "Nhìn bộ là không có? Không nghĩ tới a không nghĩ tới a, hóa ra Minh đại tổng tài sống quả thủ em 20 năm."
Câu đùa này cũng thực không hài hước, nàng tự cười gượng hai tiếng vẫn không nghe thấy động tĩnh.
Rau muống ra chảo, canh cũng chín, bưng đồ ăn lên bàn chuẩn bị ăn cơm.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Minh Lãng mới nói: "Thực xin lỗi."
Quý Thần Ly thêm ít thức ăn cho sáo, lại trộn sẵn cơm cho mèo đặt xuống đất, nhàn nhạt cười nói: "Có gì mà xin lỗi."
Minh Lãng cảm thấy cô làm chuyện có lỗi với Quý Thần Ly thật sự quá nhiều, một lúc thế nhưng không thể nào nói ra.
Quý Thần Ly chuyển đề tài: "Ăn cơm đi."
Bảo bối của Quý Thần Ly ăn xong bữa trưa, nhàn rỗi buồn chán đi nháo sáo ca, từ ban công nhảy lên lung lay lồng chim, sáo ca cả kinh, bô bô kêu lên, mèo kia tựa hồ rất đắc ý, cũng kêu meo meo theo.
Quý Thần Ly cùng Minh Lãng bị hai đứa ồn ào đến nhức óc, không hẹn mà cùng quát lớn: "Ngốc Điểu, đừng kêu!"
Một mèo một chim sửng sốt, hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng sửng sốt, sau đó lại cười rộ lên.
Quý Thần Ly cười nhạo Minh Lãng: "Thật không sáng tạo, chỉ biết đạo văn ăn cắp thành quả lao động người khác."
Minh Lãng đáp lễ nàng: "Còn tốt hơn là đặt cho mèo tên Ngốc Điểu."
Cười cười, Quý Thần Ly thở dài, tự giễu nói: "Vòng đi vòng lại hai đời, không ngờ lại cùng chị ở bên nhau."
"Giờ em hối hận vẫn còn kịp."
"Có gì mà hối, chẳng lẽ còn kém hơn kiếp trước sao?" Quý Thần Ly cười lắc đầu, "Minh Lãng, em vẫn không buông được chị, nhưng em vĩnh viễn sẽ không yêu chị nhiều như kiếp trước." Yêu mất hết tôn nghiêm thực quá mệt mỏi, Quý Thần Ly nghĩ thôi đã thấy mệt.
"Không sao." Minh Lãng nói, "Em không cần yêu tôi như ngày trước......!Chỉ cần có một chút yêu tôi là được.
Lần này, tới lượt tôi yêu em."
Hai người đều là bà cô sống hai đời, Minh Lãng thì lại lo được lo mất nên không dám làm gì quá mức với Quý Thần Ly.
Tuy cô luôn nhịn không được thân thiết với nàng, hôn hôn ôm ôm thế nào đều không đủ, nhưng tiến thêm một bước hoàn toàn không dám có.
Rất nhiều lần Quý Thần Ly bị cô khơi mào dục vọng, Minh Lãng lại hết lần này đến lần khác không đi bước tiếp theo.
Nàng cũng nói không rõ mình là tức giận vẫn là thất vọng, tóm lại chỉ có thể nghẹn khuất đi tắm nước lạnh.
Hằng ngày cứ thế trôi qua, không có đại sự gì phát sinh, song Quý Thần Ly cuối cùng đã kiến thức được Minh Lãng nuông chiều một người có thể nuông chiều tới mức nào.
Nàng sống cùng Minh Lãng, ngoài việc nấu cơm, việc lớn việc bé cơ hồ là người nọ lo liệu, đến mức chỉ hận không thể tự tay đánh răng giúp nàng.
Ban đầu nàng còn có điểm ẩn ẩn bất an, đến sau lại bắt đầu cảm thấy thoải mái.
Nàng ngồi trên sô pha nhìn Minh Lãng phơi quần áo, cắn hạt dưa nói: "Minh Lãng, chị còn cứ tiếp tục như vậy, em biến thành phế nhân mất."
Minh Lãng đang phơi quần áo cho nàng, cười nói: "Chính là muốn nuôi em thành phế nhân, để em rời tôi thì gì cũng không làm được, như vậy cả đời này em sẽ không thể sống thiếu tôi."
Quý Thần Ly nắm lấy hạt dưa, căm giận: "Em biết ngay mà, chị quả nhiên có âm mưu!"
"Cái gì âm mưu, cái này kêu dương mưu*." Minh Lãng cười mỉm, treo một cái quần lót của Quý Thần Ly lên.
* Dương mưu: hiểu nôm na là trái nghĩa với âm mưu, âm mưu là mưu toan trò hiểm trong tối, còn dương mưu là mưu toan quang minh chính đại.
Ý Minh Lãng là cô tính kế Thần Thần vô cùng đường hoàng.
Quý Thần Ly ngày thường trang điểm ăn mặc rất thành thục, nội tâm kỳ thật chẳng khác nào thiếu nữ.
30 tuổi người, nội y quần lót toàn màu hồng nhạt, xanh nhạt, tím nhạt, có mấy cái còn là