Người như Minh Lãng, mình làm gì có vốn liếng để cùng cô ta đánh cược.
--------------------
Còn một đống chuyện trong cô nhi viện chờ Đào Nguyên giải quyết, không thể lúc nào cũng ở đây với Quý Thần Ly được, chờ Quý Thần Ly ăn xong thì dọn dẹp rồi trở về.
Thân thể Quý Thần Ly còn rất yếu, chơi di động mười phút thì nằm xuống chuẩn bị thiếp đi.
Sau khi nằm xuống thì lại không ngủ được, Quý Thần Ly nằm thẳng bất động, hai mắt đảo khắp nơi đánh giá lên xuống cách bài trí của phòng bệnh này mấy lần, sau khi nhìn thấy vị trí của chiếc tủ thì khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Là tạo hóa trêu ngươi sao, phòng bệnh này không phải chính là phòng bệnh mình ở trước khi chết sao? Bệnh viện này cũng thật tắc trách, bảy năm mà trang trí của phòng một chút biến đổi cũng không có, thật đơn điệu.
Quý Thần Ly hiếm khi mắc bệnh, kiếp trước số lần phải vào viện đếm trên đầu ngón tay.
Lần thứ nhất là khi cha mẹ nàng chết.
Khi đó nàng còn quá nhỏ, không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ rõ bệnh viện không phải nơi tốt đẹp gì, đoạt đi tính mạng của cha mẹ.
Lần thứ hai là khi Đào Nguyên chết, đến bệnh viện còn chưa kịp đẩy vào phòng phẫu thuật đã trực tiếp đẩy đi nhà xác.
Quý Thần đi theo đi vào, chỉ nhớ rõ bệnh viện sao có thể lạnh đến vậy, thực sự có thể khiến người lạnh mà chết.
Lần thứ ba là khi nàng nhận giấy chẩn đoán bị ung thư, một giây kia nhận được giấy đầu ngón tay trắng toát.
Nàng trong lòng sợ hãi, muốn tìm ai đó để dựa vào, nhưng nào có ai.
Nàng ngơ ngẩn trở về cái "nhà" thật lớn chỉ có một mình nàng, nói một câu "Tôi đã về" cũng có thể nghe được tiếng vọng lại.
Lần cuối cùng, lần cuối cùng nàng tiến vào bệnh viện, người chết chính là nàng - Quý Thần Ly.
Những người thân xung quanh cứ từng bước từng bước rời đi, cuối cùng cũng đến lượt nàng.
Quý Thần Ly cảm thấy mình tám phần là sao chổi đầu thai, dính lên ai thì người đó gặp xui xẻo.
Nhìn Minh Lãng mà xem, tránh mình như thể mình là rắn rết, ngược lại sống được êm đềm thuận buồm xuôi gió, bằng không sao người ta có thể bảo vệ được gia nghiệp to như vậy, chính là so với người bình thường thì thông minh hơn chút.
Phòng bệnh xa hoa như phòng tổng thống trong khách sạn, phòng bệnh như vậy người bình thường không thể vào, có tiền cũng vào không được.
Quý Thần Ly biết tám phần là Minh Lãng sắp xếp, nhưng nàng ở rất thoải mái, không cảm kích cái của rẻ bố thí này của Minh Lãng.
Rốt cuộc thành cái dạng này tất cả là nhờ ơn bạn tốt em gái tốt của Minh Lãng ban tặng, dù không phải Minh Lãng tự mình bày mưu đặt kế cô ta cũng gián tiếp có trách nhiệm.
Có phòng bệnh xa hoa ở, có y tá cao cấp phục vụ, Minh Lãng còn rất thức thời không tới quấy rầy mình, ngốc sao mà không ở, dù sao mình ngạt mũi cũng không ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.
Minh Lãng đúng là không thích khen, buổi chiều Quý Thần Ly còn khen cô ta thức thời, biết bản thân làm phiền Quý Thần Ly nên không tới quấy rầy, ai ngờ lúc chạng vạng tối người ta đã đến rồi.
Sau khi lập đông thời tiết rất lạnh, Minh Lãng từ ngoài mang theo một thân hàn khí tiến vào phòng bệnh.
Quý Thần Ly đang ngủ ngon lành, đắp chăn bông còn cảm thấy lạnh, nhắm hai mắt run run, co rúc vào sâu trong chăn, chỉ để đỉnh đầu lộ ra ngoài.
Quý Thần Ly cảm giác được có người tiến vào, nàng cho rằng là Đào Nguyên, cũng không để ý, định ngủ thêm chốc lát.
Ai ngờ tay của người kia lại vuốt nhẹ tóc trên đầu nàng.
Bị quấy đến ngủ không yên, Quý Thần Ly đánh nhẹ cái tay trên đỉnh đầu mình, nói bằng giọng mũi: "Tỷ...!đừng nghịch...!cho em ngủ thêm chốc nữa..."
Tiếng "tỷ" này phát ra vừa quen thuộc vừa thân mật, còn có nho nhỏ ngữ khí làm nũng tùy hứng.
Bản thân Quý Thần Ly không phát giác có cái gì không đúng, Minh Lãng nghe xong thì bất động một lúc, động tác vuốt ve tóc nàng cũng ngừng.
Minh Lãng thu tay lại, khóe môi khẽ cong lên, gương mặt nhu hòa đi không ít, ngồi cạnh giường bệnh ôn nhu nói: "Ngủ đi."
Âm thanh kia một tia không lọt truyền toàn bộ vào màng nhĩ của Quý Thần Ly, toàn thân nàng chấn động, mở mắt ra, xốc chăn ngồi dậy, "Cô sao lại đến đây?"
Miệng nàng mím thành đường thẳng, cau mày, cảnh giác nhìn chằm chằm Minh Lãng, toàn thân căng cứng, gai tóc dựng lên.
Minh Lãng nhìn Quý Thần Ly đối diện một lúc, khóe môi lúc nãy khẽ cong lên giờ hạ xuống một chút, sự nhu hòa trong mắt biến mất, vừa tối tăm vừa sâu thẳm, khiến người khác không biết được cô đang nghĩ gì.
"Thân thể thế nào?" Minh Lãng hỏi.
Trước khi vào phòng bệnh cô đã xem qua bệnh án của Quý Thần Ly, cũng cẩn thận hỏi bác sĩ tình trạng của nàng, nhưng phải chính tai nghe được trong miệng em ấy nói một câu cô mới có thể yên tâm.
Nhưng Quý Thần Ly không thỏa mãn Minh Lãng, nàng không trả lời Minh Lãng, lạnh lùng hỏi lại: "Cô sao lại đến đây?"
Nàng vẫn luôn duy trì thái độ cảnh giác như đối mặt với nguy hiểm, Minh Lãng cau mày nhìn nàng hồi lâu, điểm nhu hòa cuối cùng còn sót lại trên khóe miệng biến mất, "Đến thăm em."
"Tôi khá tốt, mời ngài trở về cho." Quý Thần Ly đáp, đôi mắt thất thần nhìn về phía cửa, giữa trưa khi Đào Nguyên đi nói buổi tối sẽ đưa cơm cho nàng.
Mắt thấy sắp đến giờ ăn cơm, chờ thêm lúc nữa chắc Đào Nguyên gặp Minh Lãng mất.
Tính tình Đào Nguyên còn nóng nảy hơn cả Minh Lãng, nếu như thật sự đụng phải Minh Lãng, không đánh nhau là không thể.
Trước mắt việc nhanh chóng đuổi Minh Lãng đi mới là chuyện phải làm.
Minh Lãng nghe xong rất không vui vẻ, "Em không thích tôi như vậy sao?"
Lực chú ý của Quý Thần Ly còn đang đặt trên cửa, vừa nghe Minh Lãng hỏi câu này thì bật cười.
Nàng cười châm chọc liếc Minh Lãng một cái: "Tôi phải ở viện hoàn toàn là nhờ em gái và bạn tốt của cô ban tặng, nếu có người mùa đông còn ném cô xuống nước cô sẽ muốn gặp người đó sao?" Quý Thần Ly thầm nghĩ, cũng may là tôi, đổi thành người khác họ liệu có thể tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm với cô sao, không cầm cán chổi đuổi đánh cô ra ngoài đã là không tồi rồi.
Minh Lãng trầm mặc vài phút, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi."
Quý Thần Ly nghe xong lập tức trợn mắt há mồm, miệng há hốc, giống như vừa gặp chuyện gì rất kinh hãi.
Minh Lãng là