Quý Thần Ly ngồi chơi đất nặn trong thư viện.
Thư viện là cô nhi viện chuyển đến địa chỉ mới xong mới riêng kiến khai, bên trong tất cả đều là sách ảnh tạp chí đồ chơi do các cá nhân và tổ chức từ thiện quyên góp.
Từ ngày đầu óc Quý Thần Ly không bình thường, nàng đối căn phòng này cấp độ yêu thích đại khái chỉ thấp hơn Đào Nguyên một bậc.
Khi Đào Nguyên đi vắng nàng sẽ chỉ ở nguyên trong thư viện, nghịch đồ chơi hoặc xem mấy cuốn truyện cổ tích ít chữ nhiều tranh minh hoạ.
Hôm nay Đào Nguyên về trễ hơn mọi ngày.
Quý Thần Ly ngắm nghía mấy tác phẩm hình thù kì quái mình nặn xong, xếp thành hai hàng dài trên bàn, ngay sau đó bụng nàng òng ọc réo lên một tiếng.
Quý Thần Ly ôm bụng méo miệng, gục đầu xuống bàn thở ngắn than dài, "Tỷ, sao chị còn chưa về, em sắp chết đói......"
Bình thường Đào Nguyên ra cửa, Quý Thần Ly nặn xong một hàng thì chị đã về, hôm nay nàng đã nặn xong hai hàng, chị vẫn chưa trở lại.
Đào Nguyên không ở cô nhi viện không ai quản Quý Thần Ly, nàng dù ở trong thư viện suốt cả ngày cũng không ai hỏi đến.
Hơn nữa nàng cũng không thích nhân viên cô nhi viện, những người đó luôn cười với nàng, nhưng Quý Thần Ly lúc nào cũng cảm thấy đó chỉ là nụ cười giả dối, tiếu lí tàng đao.
Thế nên, nàng tình nguyện một mình.
Hộp đất dẻo nàng nặn hết rồi mà Đào Nguyên vẫn như cũ không trở về.
Quý Thần Ly đói sắp không chịu nổi, ôm một quyển truyện cổ tích ngồi xem, mở ra một trang tình cờ là cái đại đùi gà, hương gà rán như xuyên qua trang giấy bay thẳng vào mũi nàng.
Nàng thè lưỡi định liếm một miếng, đầu lưỡi mới vừa chạm vào giấy, cửa thư viện đã bị người bên ngoài đẩy mạnh ra.
"Thần Ly không hay rồi! Viện trưởng đã xảy ra chuyện!" Người ngoài cửa kinh hoảng hét lên ngay lúc xông vào.
Quý Thần Ly hấp tấp gập sách lại, liều mạng xua tay, "Không có không có! Cháu không có ăn sách! Cháu....!Cháu đói bụng......"
"Gì mà ăn sách với không ăn sách!" Người nọ một phen đoạt tập truyện trên tay Quý Thần Ly quăng sang một bên, kéo cổ tay nàng lôi ra bên ngoài, "Tỷ cô chết đến nơi rồi mà cô còn có tâm tư chơi ở đây! Nuôi đứa ngốc tử như vậy chính là không bớt lo!"
"Cô......!Cô nói cái gì?" Toàn thân Quý Thần Ly máu đông lại, dưới chân loạng choạng suýt chút nữa ngã văng ra ngoài, "Cô nói bậy!" Quý Thần Ly giật tay ra khỏi người kia, mặt đỏ bừng vì tức giận, "Cô nói bậy! Tỷ đi lấy thuốc cho cháu......!Chị lập tức liền trở về! Cô đừng gạt người!"
"Lừa mày làm gì cái đồ ngốc này?" Người nọ khinh thường, cô không muốn tốn thời gian dong dài với Quý Thần Ly, túm cổ áo xách nàng kéo đến cổng cô nhi viện.
Cửa đã có sẵn một chiếc xe đang chờ, đèn pha trước xe nhấp nháy nhấp nháy, phảng phất đang tuyên cáo kiên