Quý Thần Ly ngẫm lại, kiếp trước mình quả nhiên tam quan bất chính, là con khốn đi phá hoại tình yêu của người khác, so với Hàn Hân Viễn cũng không tốt đẹp gì.
Không, còn không tốt bằng Hàn Hân Viễn.
Ít nhất Hàn Hân Viễn không đi đoạt bạn gái của người khác.
——————————
*Bích trì (碧池) = bitch.
Để tên chương là "con điếm" hay "con khốn" mình đều thấy tục, nên để nguyên Hán Việt vậy.
Quý Thần Ly ở bệnh viện vẫn luôn nhung nhớ Đào Nguyên, xuất viện xong lập tức đi thẳng đến cô nhi viện, đứa nhỏ Bối Bối mấy tuần trước bị ốm đã sớm khỏi, tung tăng nhảy nhót khiến người khác nhìn mà yêu, lúc này Quý Thần Ly mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Quý Thần Ly xuất viện rất đột ngột, bệnh viện còn chưa kịp gọi điện báo cáo cho Minh Lãng, nên khi Minh Lãng biết được thì không tài nào phân thân, đành phải gọi điện cho Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly đang thay tã cho Tiểu Đậu Đinh mới hơn một tuổi, không nhìn tên người gọi đã tiếp điện thoại, "Xin chào, ai đang gọi đấy?"
"Em xuất viện?" Minh Lãng hỏi.
Quý Thần Ly hối hận bản thân không nhìn tên đã nhận điện thoại, nàng nhớ rõ trước đây không lâu mình đã chặn số Minh Lãng, tám phần là Minh Lãng thừa dịp nàng không chú ý lặng lẽ lấy điện thoại của mình rồi chỉnh lại.
Nhưng mà nhận cũng đã nhận rồi, giờ có cúp máy cũng vô dụng, vì vậy nàng kẹp điện thoại giữa tai và vai, tức giận trả lời: "Bác sĩ nói tôi đã khoẻ, có thể xuất viện."
Minh Lãng thật sự không có ý đi chất vấn nàng, chỉ nói: "Phải không? Vậy chúc mừng."
"Cô có việc gì không?" Quý Thần Ly dùng nước ấm lau mông sạch sẽ cho Tiểu Đậu Đinh, xé bao bì tã giấy mới chuẩn bị thay cho đứa bé.
Hai tay Tiểu Đậu Đinh mũm mĩm tự ôm chân mình, toét miệng cười khanh khách ngây ngô.
Đào Nguyên chăm bẵm đứa nhỏ này rất tốt, bắp chân bắp tay trông như củ sen, nung núc thịt, cười rộ lên lộ ra cái răng nhỏ mới nhú.
Quý Thần Ly càng nhìn càng thích, nhe răng trợn mắt làm mặt xấu chọc cười đứa nhỏ, đứa nhỏ cười càng vui vẻ.
Minh Lãng nghe thấy động tĩnh ở bên này của Quý Thần Ly, hỏi: "Ai đang ở cùng em?"
"Con trai của tôi, không được sao?" Hứng thú vui đùa với Tiểu Đậu Đinh của Quý Thần Ly đều bị câu hỏi này của Minh Lãng quét sạch, "Cô còn có việc gì sao? Không có việc gì thì tôi cúp máy."
Đầu kia Minh Lãng không nói lời nào, Quý Thần Ly định cúp điện thoại, đột nhiên lại nhớ tới chuyện quay phim, vì thế hỏi thêm một câu: "Đúng rồi, bộ điện ảnh kia khi nào thì tiếp tục quay?Quay sớm đóng máy sớm, kéo dài như vậy cũng không có nghĩa gì."
"Nhân viên đoàn phim còn đang chuẩn bị, chuẩn bị xong sẽ có người gọi điện báo cho người đại diện của em."
"Vậy được, cúp máy đây."
"Thần Ly!" Minh Lãng gọi tên nàng.
Quý Thần Ly nghi hoặc, "Sao? Có việc?"
Minh Lãng bình tĩnh chậm rãi nói: "Con trai của em...!có phải cũng có nghĩa là con trai của tôi hay không?"
Trong điện thoại không nghe ra người bên kia có cảm xúc gì, nhưng Quý Thần Ly mạc danh cảm thấy Minh Lãng lúc này đang cười đến dương dương tự đắc, "Nằm mơ đi." Nói xong thì cúp điện thoại.
Quý Thần Ly cúp điện thoại xong mới nghĩ ra, không đúng, không phải công tác của đoàn phim trước khi khởi động máy đã chuẩn bị thoả đáng sao? Hiện tại còn chuẩn bị cái gì?
Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Đào Nguyên đứng trong sân đã gọi nàng, "Thần Thần em mau xuống đây! Có người tìm em!"
"Xuống đây!" Quý Thần Ly vội vàng thay tã cho đứa nhỏ rồi đặt đứa bé vào lại trong nôi, bê chậu nước ra khỏi phòng.
Người còn chưa ra tới sân, giọng nói nàng đã đi trước bay ra ngoài, "Tỷ, ai tìm em vậy?" Quý Thần Ly nghĩ tám phần là Phong Thái, ngoại trừ Phong Thái nàng không còn bằng hữu nào quan hệ đặc biệt tốt.
Đào Nguyên ở trong bếp vo gạo nấu cơm, không nghe thấy Quý Thần Ly hỏi.
Khi Quý Thần Ly ra đến sân, nàng chỉ thấy một người ngồi trên ghế trúc trong viện, quay lưng về phía Quý Thần Ly, nhìn qua cũng biết là người rất có tu dưỡng, ít nhất là tư thế ngồi thẳng, không giống nàng lúc nào cũng bị Đào Nguyên mắng là ngồi xiên xiên vẹo vẹo.
"Xin chào, xin hỏi tiểu thư tìm tôi sao?" Quý Thần Ly đi ra phía trước hỏi.
Người ngồi trên ghế trúc đứng dậy quay lại, Quý Thần Ly nhìn cái khuôn mặt thanh tú quen thuộc kia, khách khí tươi cười trên mặt đều bay đi hết, khó trách tu dưỡng tốt như vậy, đây không phải là Hàn Hân Viễn Hàn đại tiểu thư sao.
Có lẽ là Quý Thần Ly vẫn lưu lại mối hận cũ với Hàn Hân Viễn từ kiếp trước, kiếp này dù nàng không thích Minh Lãng nhưng nhìn cái vị đại tiểu thư này nàng vẫn không tài nào vừa mắt nổi: "Sao cô lại tìm được chỗ này?"
Quý Thần Ly hỏi xong lập tức cảm thấy dư thừa, bằng bản lĩnh của Hàn gia, hỏi thăm nơi nàng ở không phải dễ như trở bàn tay sao.
Quý Thần Ly giờ mới nhớ được, bây giờ Hàn Hân Viễn vẫn chưa bước chân vào giới giải trí, chẳng trách Đào Nguyên không nhận ra và cho cô ta vào.
Nói chuyện với Hàn Hân Viễn chưa bao giờ đi theo hướng tốt đẹp, Quý Thần Ly sợ lát nữa mà trực tiếp cãi nhau tại đây thì ảnh hưởng không tốt đến Đào Nguyên, lại nói: "Hàn tiểu thư, ra ngoài nói chuyện đi."
Thoạt nhìn tinh thần Hàn Hân Viễn có vẻ không tốt lắm, hai mắt hơi đỏ, người trông rất suy sụp, nghe Quý Thần Ly nói xong gật gật đầu: "Tôi biết có quán trà không tệ lắm, không biết Quý tiểu thư có sẵn lòng đi không?"
"Đi thôi."
Đi chỗ nào cũng không có vấn đề, Hàn Hân Viễn tới tìm Quý Thần Ly, đơn giản là vì Minh Lãng, dùng ngón chân cũng có thể đoán ra.
Tới quán trà, Hàn Hân Viễn gọi một bình trà Long Tĩnh, phục vụ rời đi rồi Hàn Hân Viễn mới nói: "Quý tiểu thư, tôi lần này là tới thay mặt Thanh Lam xin lỗi...!vốn dĩ là muốn đến thăm lúc cô còn nằm trong bệnh viện, nhưng người của Minh Lãng vẫn luôn chặn lại, tôi không vào được..."
"Ừm." Quý Thần Ly gật đầu tỏ vẻ không sao.
"Đã biết, Hàn tiểu thư còn có chuyện gì sao?"
"Quý tiểu thư! Tôi biết lần này là Thanh Lam quá đáng, nói đến cùng vẫn là tôi rất xin lỗi cô, cô tha cho Thanh Lam một đường sống có được không? Chị ấy...!chị ấy không thể xuất ngoại.
Nếu xuất ngoại thì những thành tựu chị tích luỹ được ở trong nước sẽ mất hết! Quý tiểu thư..."
"Khoan đã." Quý Thần Ly vẻ mặt không hiểu gì, "Tôi lúc nào bắt cô ta xuất ngoại?"
"Là...!là Minh Lãng." Hàn Hân Viễn cười khổ, "Quý tiểu thư, hiện tại Minh Lãng nhất nhất nghe lời cô nói, cô đến chỗ chị ấy nói một câu có được không? Coi như tôi cầu xin cô..."
Quý Thần Ly vừa nghe thì lập tức vui vẻ, "Ha ha, cô lầm rồi, Tạ Thanh Lam xuất ngoại đâu có nửa mao tiền quan hệ với tôi.
Hơn nữa, dựa vào mối quan hệ giữa cô và Minh tổng tài sao cô không tự mình đi cầu xin? Hàn Hân Viễn, cô đang sai người khác tự ném mình vào họng súng sao? Tôi không phải là đồ ngốc như Tạ Thanh Lam."
Kiếp trước Quý Thần Ly đã đấu với Hàn Hân Viễn bao nhiêu năm, tính cách vị tiểu thư này người khác không biết, nhưng nàng