"Quý Thần Ly? Quý Thần Ly!" Hàn Hân Viễn giữ chặt cánh tay nàng, run rẩy nói: "Nếu cô chết...!Tôi...!Tôi sẽ không để yên cho cô!"
————————————
Quý Thần Ly tỉnh lại sau cơn hôn mê, chung quanh tối đen như mực, nàng nép mình trong một không gian nhỏ hẹp, khi trần nhà sập xuống ở góc tường hình thành một khe hở tam giác cao chưa đến nửa thước.
Chân Quý Thần Ly bị khối gạch xi măng đè ở dưới, trên người bị trầy da vài vết, bất quá chỉ là vài vết thương đơn giản, không phải bộ phận quan trọng, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng tỉnh lại chuyện đầu tiên làm chính là sờ soạng xung quanh mình, nàng nhớ rõ bản thân có cầm nửa bình nước lại đây, sờ tới sờ lui rốt cuộc sờ đến cái chai nhựa bị áp bẹp, vất vả lắm mới rút ra được thì thấy, cái chai bị rò nước nghiêm trọng, chỉ còn lại có mấy ngụm nước.
Quý Thần Ly đem cục đá đè trên đùi mình dịch đi, lại dùng sức đẩy đẩy cục đá đè nặng trên thân mình, ý định có thể dịch chuyển hòn đá một chút, chỉ nghe trong bóng tối có một giọng nói cực gần quát lớn: "Đừng lộn xộn!"
Quý Thần Ly dừng lại, theo hướng thanh âm truyền đến thử thăm dò hỏi: "Hàn Hân Viễn?"
Vừa dứt lời, một tia sáng chiếu lại đây, trực tiếp chiếu vào đôi mắt Quý Thần Ly.
Đó là ánh sáng của màn hình di động, đã chỉnh tới độ sáng thấp nhất, nhưng nàng ở trong bóng tối đã lâu, vẫn không kịp thích ứng.
Quý Thần Ly nhờ ánh sáng mỏng manh thấy rõ Hàn Hân Viễn, kinh hãi: "Tay cô!"
Hàn Hân Viễn và Quý Thần Ly song song cùng nhau chen chúc trong góc nhỏ này, bả vai hai người cách nhau không đến 5 cm.
Quý Thần Ly có thể ngửi được mùi máu tươi rõ ràng truyền đến từ trên người Hàn Hân Viễn, tay phải cô cầm di động, toàn bộ cánh tay trái bê bết máu, da thịt lẫn lộn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn đến xương cốt dưới da thịt.
Chỉ nhìn bằng ánh sáng mờ nhạt của di động, mà da đầu Quý Thần Ly tê dại.
Hàn Hân Viễn nhưng thật ra không để ý lắm đến bộ dạng của mình, liếc mắt một cái, xoang mũi phát ra một tiếng cười khẽ, "Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, động đất lớn như vậy, có thể sống sót đã không tồi."
Nhắc tới động đất, Quý Thần Ly nghĩ tới, đúng rồi, các nàng đã trải qua một trận động đất, Quý Thần Ly rơi vào trầm tư.
Cùng đời trước cơ hồ tao ngộ hoàn toàn giống nhau, bởi vì một trận động đất, nàng và Hàn Hân Viễn bị chôn ở phế tích hai ngày hai đêm mới được đào ra.
Nhưng mà thời gian phát sinh trận động đất kia rõ ràng là nửa năm sau, lúc ấy Quý Thần Ly là tân ảnh hậu, Minh Lãng mượn gió đông để Hàn Hân Viễn diễn đối xứng với nàng, ở một tiểu sơn thôn nào đó trong vùng núi Tây Nam cùng nhau sinh hoạt hơn hai tháng.
Lúc đang quay một cảnh cuối cùng thì xảy ra động đất, Quý Thần Ly cùng Hàn Hân Viễn đều bị chôn dưới đất, ai cũng không tránh thoát.
Quý Thần Ly tổng nghĩ chỉ cần ở một ngày trước khi xảy ra tránh đi là được, không nghĩ rằng mọi chuyện trong thời không này cùng những chuyện đã xảy ra xoay chuyển giống nhau, tai nạn kiếp trước đều ở trong lúc lơ đãng nhất tái diễn, căn bản không thể tránh.
Đến cả chi tiết cũng tương tự kinh người, kiếp trước trong trận động đất cánh tay Hàn Hân Viễn cũng bị thương, hình như còn bị thương rất nặng, sau đó vẫn luôn tập luyện phục hồi chức năng, nhưng không thể khôi phục được bình thường như trước khi thụ thương.
Nghĩ đến đây, Quý Thần Ly xé một mảnh vải từ trên áo thun cũ của mình xuống, nhìn động tác kia hình như là định băng bó cho Hàn Hân Viễn, nàng mới đụng tới cánh tay Hàn Hân Viễn, cô lập tức cảnh giác mà rụt trở về, "Cô làm gì?"
"Tay cô," Quý Thần Ly giải thích, "Tổng không thể để mặc kệ, ít nhất phải cầm máu."
Hàn Hân Viễn cảnh giác như cũ, Quý Thần Ly nhẫn nại nói: "Hiện tại chỉ có cô tôi hai người, cô muốn chết bên cạnh tôi tôi cũng không còn gì để nói.
Yên tâm, tôi sẽ không hại cô."
Hàn Hân Viễn lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà đem cánh tay trái bị thương duỗi ra.
Quý Thần Ly dựa vào ám quang băng bó cho Hàn Hân Viễn, nàng không biết bất kỳ kỹ năng sơ cứu nào, vẫn là Hàn Hân Viễn ở bên cạnh chỉ huy nàng miễn cưỡng băng quanh miệng vết thương, chỉ là không cầm được máu, rất nhanh máu liền thấm ra từ dưới mảnh vải.
"Tạm chấp nhận một chút đi." Quý Thần Ly nói.
Hàn Hân Viễn gật gật đầu, mắt nhìn màn hình di động, "Sắp hết pin rồi."
"Tắt đi, tiết kiệm một chút." Quý Thần Ly dựa đầu vào trên hòn đá lạnh lẽo.
Theo tiếng Hàn Hân Viễn khóa màn hình di động, trong không gian nhỏ hẹp lần nữa chìm trong bóng tối.
Căn cứ thời gian hiển thị trên di động, bây giờ là buổi sáng 9 giờ, có vẻ như hai người đã mắc kẹt tại đây hơn chín giờ.
Trong bóng tối hai người đều không có nói chuyện, trong không khí chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ, qua một lúc lâu, Hàn Hân Viễn mới nói: "Cũng không biết tình huống Minh Diễm thế nào."
"Đừng lo lắng, cô ta không có việc gì." Quý Thần Ly nhẹ giọng trả lời.
Hàn Hân Viễn kinh ngạc mà nhìn nàng một cái, bất quá không có ánh sáng, cô chỉ có thể nhìn đến hình dáng sườn mặt Quý Thần Ly, căn bản thấy không rõ biểu tình nàng, "Tôi còn tưởng rằng cô chán ghét chị ấy."
"Chán ghét là chán ghét, nói thế nào cũng là một mạng người." Quý Thần Ly ngáp một cái.
Nói thật nàng cũng có chút lo lắng trạng huống của Minh Diễm, trong trận động đất kiếp trước Minh Diễm không xuất hiện, cho nên Minh Diễm bình yên vô sự, nhưng kiếp này quả thật khó nói.
Hai người không thích lẫn nhau, hiện tại lại trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau trong bóng tối, chóp mũi Quý Thần Ly nồng nặc mùi máu tươi trên người Hàn Hân Viễn, cảm thấy vận mệnh thật không thể tưởng tượng nổi, có thể đưa hai người không chút nào tương quan đến cạnh nhau.
......!
Ngay khi Minh Lãng nhận được tin tức lập tức điều phi cơ tư nhân Minh gia bay đến núi Tùng Hồ, tín hiệu núi Tùng Hồ đã bị gián đoạn hoàn toàn.
Hai vợ chồng Minh Quang Văn biết Minh Diễm cũng ở trận động đất kia sinh tử không rõ, cả hai lo lắng đến độ bệnh tim phát tác hôn mê bất tỉnh, sau khi được bác sĩ cứu tỉnh lại một hai muốn đi cùng Minh Lãng.
Động đất ở núi Tùng Hồ mới vừa dứt, về sau còn không biết có bao nhiêu dư chấn, Minh Lãng nửa khuyên nửa cưỡng bách khuyên ngăn hai cha mẹ, mẹ cô túm lấy tay cô, nước mắt chực trào ra, "A Lãng, con nhất định......!Nhất định phải đem muội muội con bình an mang về......"
"Mẹ, mẹ yên tâm, Minh Diễm tuyệt đối không có việc gì, con bảo đảm." Ngữ khí Minh Lãng kiên định, lược hạ cho cha mẹ một câu như vậy, lập tức lên phi cơ rời đi.
Bay từ C thị đến núi Tùng Hồ thường mất khoảng hai giờ, phi cơ ngừng ở thành phố kế bên, sau đó từ thành phố kế bên điều hai trực thăng bay thẳng đến tâm chấn.
Phụ cận tâm chấn dùng máy xúc đất lớn dọn ra một khoảng trống để trực thăng tạm thời đáp xuống, còn có một loạt lều trại an trí cho những người gặp tai hoạ.
Các loại vật tư liên tục được vận chuyển đến vùng bị thiên tai thông qua trực thăng, xe tải, còn có nườm nượp bộ đội binh lính vác đầy đồ cứu tế trên lưng, nhưng vẫn không đủ dùng.
Khi Minh Lãng mang vật tư cứu viện đến thì gặp ngay một đợt dư chấn, chừng hơn nửa phút, tất cả mọi người đi theo trong lòng ớn lạnh, chuẩn bị tinh thần đầu có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Minh Lãng tìm thấy Minh Diễm tại một khu định cư tạm gần điểm hạ cánh, cô quả nhiên không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ.
Trước mắt tất cả thiết bị cùng vật tư được vận chuyển đến đều phải đổ đến địa phương yêu cầu nhất, cô thương không nặng, nên cũng không ai đi quan tâm, trừ bỏ mì gói bánh quy đã phát thì không có thứ gì khác.
Khi nhìn thấy Minh Lãng thì đang mặt xám mày tro, ngồi dưới đất cùng một nhóm người gặm bánh quy, nào còn dáng vẻ nhị tiểu thư Minh gia.
"Tỷ." Minh Diễm vừa thấy Minh Lãng, lập tức đứng lên lau khô vụn bánh quy bên mép, thấp thỏm nói: "Tỷ, chị đã đến rồi."
Minh Lãng gật đầu, "Em