"Thoả thuận ly hôn hoặc là thi thể tôi, Minh Lãng, cô muốn nhìn thấy cái nào trước?"
—————————————
Tâm trạng Quý Thần Ly đang tốt, nên đối với Minh Lãng vẻ mặt cũng ôn hoà không ít, liếc xéo cô hỏi: "Tới?" Lời nói còn nhẹ nhàng mang ý cười.
Minh Lãng tới vừa lúc, Quý Thần Ly có một số việc suy nghĩ rất nhiều ngày nhưng không ra, vừa vặn có thể hỏi.
"Tới." Minh Lãng nói, sau đó dọn ghế ở góc tường lại đây, yên lặng ngồi.
"Đã biết?" Quý Thần Ly lại hỏi.
Minh Lãng phảng phất biết nàng hỏi cái gì, gật gật đầu: "Đã biết."
Quý Thần Ly mỉm cười: "Xấu hổ không?"
Giờ đây Minh Lãng lại không lên tiếng, lúc cô tiến vào không bật đèn, ở trong đêm tối ngồi yên trong chốc lát mới nói, "Sinh nhật vui vẻ."
Quý Thần Ly nghe xong, hốc mắt chua xót, có điểm muốn khóc.
Câu nói này nàng đợi một đời cũng không chờ được, cuối cùng nàng từ bỏ, Minh Lãng mới ba ba mà thò qua cứng rắn nói cho nàng.
Có ích lợi gì đâu, đã quá muộn.
Quý Thần Ly nương ánh trăng mỏng manh ngoài phòng đánh giá nữ nhân ngồi cạnh mép giường, cái người phụ nữ thon gầy gục đầu này vẫn là Minh Lãng sao? Cao ngạo đi đâu rồi? Không ai bì nổi đi đâu rồi? Cô ta chưa bao giờ quan tâm nàng, thì sao có thể để ý sinh nhật thật sự của nàng là ngày nào.
"Cô biết câu nói này tôi đợi bao nhiêu năm sao?" Cổ họng Quý Thần Ly khàn khàn, nàng nỗ lực hít sâu một hơi, để giọng nói mình không nghe ra dị thường.
Minh Lãng rũ đầu, tóc từ trên trán tán lạc xuống, che khuất chiếc mũi thẳng tắp, tạo thành một bóng dáng có phần cô độc trong bóng tối.
Cô cười khẽ, trả lời: "Bảy năm."
Khi cô nói ra hai từ này Quý Thần Ly thậm chí không có kinh ngạc, nàng nâng lên mu bàn tay che đi đôi mắt, ý đồ bức nước mắt quay trở lại, nhưng nước mắt vẫn, xuyên qua khe hở giữa mu bàn tay và mí mắt, lặng lẽ chảy ra.
Vẫn may phòng bệnh một màu đen kịt, Minh Lãng lại cúi đầu, không ai thấy Quý Thần Ly đang khóc.
Bảy năm, hai từ này từ trong miệng Minh Lãng nói ra lại so với Quý Thần Ly tự mình nói sát thương gấp trăm ngàn lần, lớp ngụy trang của Quý Thần Ly ngay lập tức sụp đổ.
"Bảy năm." Quý Thần Ly cười thảm, khó nhọc mà hít sâu, "Minh Lãng, từ thời điểm xuống máy bay tôi đã muốn hỏi cô."
"Cô chết khi nào?"
Nên sớm đoán được, từ ngày đó kết hôn xong nên đoán được, chẳng qua sự thật như vậy quá mức huyền huyễn, ngay cả bản thân Quý Thần Ly cũng không thể tin.
"Minh Lãng, cô chết khi nào, và chết như thế nào?"
Giọng nói Minh Lãng từ trong bóng đêm truyền đến, có phần sâu thẳm già nua, "Thần Ly, hoá ra chết thật sự đơn giản hơn sống nhiều."
"Hoá ra chết đi là có thể ở bên em một lần nữa, sớm biết như thế, tôi cần gì phải một người khô thủ nhiều năm như vậy."
"Thần Ly, những năm sau khi em chết, tôi thường suy nghĩ, em phải hận tôi biết bao nhiêu mới có thể dùng phương thức quyết tuyệt như vậy để chết trước mặt tôi, khiến tôi cả đời đều không quên được em."
"Nhưng, sau đó tôi lại nhớ tới em, nhớ nhiều nhất lại là những năm đầu khi chúng ta mới tương ngộ.
Một câu sinh nhật vui vẻ, em đợi bảy năm, tôi đợi hai mươi năm."
Mu bàn tay Quý Thần Ly vẫn đang đặt trên mắt, chỉ là nước mắt đã ngừng rơi.
Mũi nàng hơi nghẹt, khi nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc, "Minh Lãng, tôi cho rằng tôi có thể bắt đầu lại một lần nữa."
"Cô vì sao không chết quách đi, cô vì sao không chết quách đi."
Quý Thần Ly lại bắt đầu rơi lệ, vừa cười vừa khóc, cuối cùng gân cổ hét lên, "Đấy là những gì cô đã nói với tôi! Cô vì sao không chết quách đi!"
"Tôi theo ý cô, tôi chết, rồi sau đó?"
"Sau đó cô nói cho tôi, cô cũng chết, cũng là tự sát, cũng là ở nơi tôi rơi xuống, thế là sao? Minh Lãng, cô hận tôi đến thế sao, dùng cách nào cũng phải làm tôi đến cả chết cũng không được bình an, có đúng hay không?"
Quý Thần Ly cắn răng nhịn xuống nghẹn ngào trong cổ họng, "Minh Lãng, cô hận tôi đến thế sao?"
"Tôi bất quá là yêu cô một kiếp, cho dù có sai, kiếp trước báo ứng còn chưa đủ sao?"
"Minh Lãng, cô hai mươi năm, tôi bảy năm, cái nào đau hơn?"
Minh Lãng không nói một lời nghe nàng mắng, chờ Quý Thần Ly mắng đủ rồi mới thổ lộ: "Tôi yêu em."
"Cô không yêu tôi." Quý Thần Ly cắn chặt răng tàn nhẫn, "Đây là chính miệng cô nói, cô nói cả đời này sẽ mãi mãi không yêu tôi."
Minh Lãng ủ rũ: "Tôi hối hận."
Quý Thần Ly cười thầm người này sống lâu hơn mình hai mươi năm, tiến bộ khác thì