Nhưng trước đây, đã từng có một khoảng thời gian dài, Quý Thần Ly trong tâm trong mắt chỉ có mỗi cô.
Là Minh Lãng tự tay biến đoạn thời gian này thành cát bụi.
—————————
Lời vừa ra khỏi miệng, Minh Lãng lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô nguyên tưởng khen Quý Thần Ly nhìn qua khỏe mạnh không ít, rốt cuộc không còn gầy như lúc đang bệnh.
Ai ngờ lời đến miệng lại đổi vị, Minh Lãng muốn giải thích, nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại, đành phải từ bỏ, im lặng.
Minh Lãng tuy rằng mỗi ngày đều thu tới tay đủ loại tin tức về Quý Thần Ly do thủ hạ đưa lên, nhưng ảnh chụp bất động cùng với hồ sơ dữ liệu lạnh băng tổng sẽ không trực quan bằng nhìn thấy tận mắt.
Khi cô cùng Quý Thần Ly tách ra nàng còn đang bị thương nặng nằm trên giường bệnh, tâm tình u ám, gầy đến mức hai bên má hóp lại, người tìm không ra khí sắc.
Nhẩm tính, Minh Lãng đã một thời gian rất dài chưa thấy qua Quý Thần Ly.
Cô tưởng niệm Quý Thần Ly rất nhiều, mỗi ngày nhắm mắt lại trong mộng đều là nàng, đem mặt mày nàng một tơ một hào khắc vào trong tâm trí.
Cho đến hôm nay mới lại chính mắt thấy Quý Thần Ly, nàng lại đẹp hơn so với nàng bệnh trạng trong trí nhớ không biết bao nhiêu lần.
Gương mặt hốc hác không khỏe mạnh lại đẫy đà lên, da mặt tái nhợt giờ lại nhiều thêm vài phần sung mãn cùng huyết sắc.
Khi tới có lẽ do khẩn trương quá độ, hai bên má bắt đầu ửng đỏ, hiện tại mới chậm rãi tan đi, ngay cả dưới ánh đèn bệnh viện lạnh lẽo nhợt nhạt vẫn đẹp không nói nên lời.
Minh Lãng nhớ nàng nghĩ nàng đã quá lâu.
Hai ngón tay cái đan vào nhau, ngồi chỉ dám khẽ động.
Cô không dám lại chọc Quý Thần Ly phản cảm, dùng dư quang lặng lẽ đi liếc, nhưng xem như vậy lại không đã nghiền; muốn ngắm nàng nhiều hơn, quay đầu biên độ hơi lớn, rồi lại như sợ bị nàng phát hiện, vội vã quay đầu trở lại.
Cứ như thế lặp lại vài lần, ngay cả Minh Lãng trong lòng cũng tự cười nhạo chính mình.
Thật là, kiếp trước kiếp này cộng lên thành người sống gần 80 tuổi, chuyện giáng xuống đầu thì lại chẳng khác nào đứa nhóc con, thật quá mất mặt.
Quý Thần Ly cầm cốc uống nước, không chớp mắt nhìn thẳng bức tường trước mặt, cả khuôn mặt gần như vùi xuống cốc.
Tầm mắt Minh Lãng cơ hồ là chói lọi, sao có thể không nhận ra.
Quý Thần Ly chịu không nổi ánh mắt siết người thở không thông như vậy, trực giác muốn chạy trốn.
Nhưng người ta trong khoảng thời gian này trước sau giúp nàng không ít chuyện, đêm nay càng là tự nàng ngăn cản xe Minh Lãng mới đến được bệnh viện, hiện giờ đuổi Minh Lãng đi, nàng nói không được.
Cốc giấy dùng một lần không đựng được bao nhiêu nước, Quý Thần Ly uống nước xong vo cốc thành cục giấy, tuỳ ý ném vào thùng rác cách đó không xa, cục giấy không nghiêng không lệch rơi thẳng vào trong thùng.
Hai người sóng vai ngồi trong chốc lát, cứ một mực ngồi như vậy cũng không phải cách hay, vì thế Quý Thần Ly thanh thanh giọng, nhẹ giọng nói: "Chuyện cô nhi viện, cảm ơn."
Minh Lãng lắc đầu, "Không cần để ở trong lòng."
"Tôi biết này đó đối với cô chỉ là chuyện vặt vãnh kê mao toán bì, nhưng đối với tôi cùng tỷ của tôi mà nói lại là đại sự." Quý Thần Ly giật giật khóe miệng, tự giễu mà nghĩ, từng thề son sắt không bao giờ muốn có bất luận quan hệ gì với Minh Lãng, kết quả gặp chuyện không đường có thể đi giúp mình vẫn là Minh Lãng.
Thật là nói so hát còn dễ nghe, đến cả Quý Thần Ly cũng xem thường chính mình.
Quý Thần Ly khẽ cười mỉa bản thân một tiếng, phút chốc thở dài, lại nói, "Minh Lãng, tôi thiếu cô nhân tình lớn như vậy, nhưng nói thật, tôi không còn thứ gì có thể trả cho cô."
Minh Lãng không nói gì, tầm mắt cô đã hoàn toàn bị chân Quý Thần Ly hấp dẫn.
Quý Thần Ly đi vội, chưa kịp đổi giày, trên chân vẫn đi dép tông hở mũi, chỉ có hai dây mảnh để cố định, không còn thứ nào khác che lại.
Mu bàn chân tuyết trắng cùng ngón chân mượt mà toàn bộ hở ra trong không khí.
Ngón chân nàng tinh xảo lại đầy đặn, móng chân hồng hào bóng loáng, như trân châu, một điểm xấu xí cũng tìm không ra.
Quý Thần Ly theo ánh mắt Minh Lãng nhìn xuống, phát hiện mình trên chân đang đi dép tông, trong một thoáng không được tự nhiên, lặng lẽ giấu chân vào gầm ghế, Minh Lãng lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Minh Lãng có điểm chưa đã thèm, nhíu mày lại thật sâu.
Quý Thần Ly phát giác cảm xúc Minh Lãng không đúng, cho rằng cô ta ghét bỏ mình đi xăng đan ra ngoài rất mất mặt, không nghĩ tới trong lòng Minh Lãng tất cả đều là hối hận cùng đau lòng.
Thì ra người này chỗ nào cũng đẹp như vậy.
kiếp trước bên nhau lâu như vậy, Minh Lãng lại chưa từng phát hiện ra.
"Cô hơn nửa đêm ở thành Tây làm cái gì?" Quý Thần Ly hỏi.
"Thành phố kế bên có hạng mục khởi công, thị trưởng với cha tôi là bạn cũ." Minh Lãng lời ít ý nhiều giải thích một lần cho Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly ngẫm lại, xuống khỏi trạm thu phí cao tốc phải đi qua con đường kia, vì thế ah một tiếng, không nói chuyện nữa.
Quý Thần Ly không phải thật sự cho rằng Minh Lãng âm mưu hơn nửa đêm canh giữ ở chung quanh nhà nàng chỉ để chặn nàng.
Suy cho cùng chuyện hài tử sinh bệnh sợ chỉ có thần tiên mới có thể biết trước, Minh Lãng thủ đoạn dù cao cũng không có khả năng đoán trước được nàng khuya khoắt sẽ đi đón xe.
Quý Thần Ly hỏi như vậy chẳng qua là muốn tìm đề tài để nói chuyện, không đến mức ngồi ngượng ngùng như vậy cả đêm, ai ngờ Minh Lãng dăm ba câu đã đưa đề tài vào chỗ chết.
Trước đây không như vậy.
Quý Thần Ly nói trước đây, là trước bảy năm kết hôn ở kiếp trước.
Khi đó thời gian nàng quen biết Minh Lãng mà nói không dài không ngắn.
Quý Thần Ly vừa thấy Minh Lãng là cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, toàn thân trên dưới phóng thích không hết tinh lực, khi cùng Minh Lãng ở một chỗ có thể tìm đủ loại đề tài nói chuyện.
Nói là tán gẫu, thường là Quý Thần Ly nói, Minh Lãng an tĩnh nghe.
Ánh mặt trời xế chiều ấm áp, Quý Thần Ly như chim tước ríu rít nói không ngừng, nàng nói một lúc sợ Minh Lãng phiền chán, vì thế quay đầu đi xem sắc mặt người nọ.
Ai ngờ ánh mắt Minh Lãng vẫn luôn tập trung trên người Quý Thần Ly, nàng vừa quay đầu là có thể đâm tiến vào một đôi mắt sâu không thấy đáy của Minh Lãng.
Tóc Minh Lãng khi đó vẫn còn hơi dài, dài gần đến xương bả vai, mềm mại mà xoã trên vai, gió nhẹ phe phẩy, khẽ thổi bay ngọn tóc của cô, một chút một chút trêu ghẹo trái tim Quý Thần Ly.
Cả người Minh Lãng dưới ánh hoàng hôn như bị nhuộm thành một tầng kim sắc, ánh mắt luôn lãnh đạm cũng bởi vì nắng ấm hóa thành một vũng nước, mặt mày nhu hòa, khiến Quý Thần Ly bên cạnh cũng tan chảy vào theo.
"Sao không nói nữa?" Minh Lãng bên miệng hiện lên một nụ cười cực nhạt, hỏi.
Quý Thần Ly sa vào