"Tạ Thanh Lam nói không sai, mày mẹ nó con hồ ly tinh! Giờ rốt cuộc lòi cái đuôi ra!"
————————————
Hàn Hân Viễn sống ở Minh gia từ nhỏ, có thể coi là nửa chủ nhân Minh gia, đồ đạc rất nhiều, mấy thứ kia bị chất thành đống trong sân, dùng lò lửa lớn thiêu từng thứ một, toàn bộ vùng trời phía trên Minh trạch bị một tầng khói đen bao phủ.
Minh Diễm ở công ty đi theo Hứa Lộ Dương học xong nghiệp vụ về nhà, từ phía xa xa trước cổng đã nhìn thấy mây đen dày đặc bốc lên khỏi hàng rào, cho rằng trong nhà có cháy, vội vàng tăng ga phóng về, thắng gấp một cái ngừng trước hoa viên ở chủ trạch, mới phát hiện thì ra đang đốt đồ.
Minh Diễm xuống xe, cảm thấy vài thứ kia thật sự quen mắt, lại thấy Quý Thần Ly cũng ở đây, bày ra một bộ mặt tươi cười, định tiến lên chào hỏi một câu, khoé mắt ngó đến bộ lễ phục đang sắp bị ném vào trong bếp lò, kia không phải là quà mình tặng cho Hàn Hân Viễn nhân sinh nhật 18 tuổi sao? Minh Diễm vội giật lại bộ quần áo từ tay người hầu, tức giận mắng: "Cô đang đốt cái gì?"
Người hầu nhìn mắt Minh Lãng không dám nói lời nào, trong lòng Minh Diễm sáng tỏ, lại nhìn kỹ đồ vật muốn đốt, phát hiện tất cả đều là của Hàn Hân Viễn.
Hỏa khí trong lồng ngực trào lên, xông tới trước mặt Minh Lãng, "Tỷ, chị đây là có ý gì?"
Minh Lãng không để ý tới cô, chỉ ra lệnh cho người hầu: "Đốt tiếp."
Quý Thần Ly ở một bên ôm ngực xem diễn, cố ý âm dương quái khí mà tiếp lời: "Đốt, để lửa cháy to thêm một chút, thiêu sạch sẽ cho tôi!"
"Tôi xem ai dám!" Minh Diễm hét lại với đám người hầu, quay đầu nhìn về phía Quý Thần Ly, đè xuống lửa giận nói: "Thần Ly, có việc ngồi xuống thương lượng, chị bây giờ tính làm gì?"
"Thương lượng?" Quý Thần Ly cười lạnh, đi đến bên Minh Lãng, kéo cánh tay cô, lời là nói với Minh Lãng, nhưng mắt lại nhìn Minh Diễm, cười khanh khách: "A Lãng, không bằng chúng ta lại thương lượng một hồi?"
Một tiếng A Lãng này, hư tình giả ý, nửa điểm chân tâm đều không có, nhưng ánh mắt Minh Lãng lại run rẩy, vì thế cô không chút do dự trầm giọng phân phó người hầu, "Đốt."
Đến đây Minh Diễm hoàn toàn minh bạch, bày ra chiến trận lớn như vậy, chỉ để tỷ cô thu được một nụ cười của mỹ nhân.
Nhưng cô nghĩ không ra, Quý Thần Ly đoạn thời gian trước còn lời lẽ chính đáng muốn nhất đao lưỡng đoạn với tỷ, đến hôm nay còn chưa được nửa năm, sao tính tình lại đột nhiên đại biến?
Minh Diễm nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Quý Thần Ly, đứng bên người tỷ, cằm kênh kênh cao ngút trời, làm như muốn dùng mũi nhìn người khác.
Cô tức giận đến ngứa răng, nhưng lại lo lắng cho thể diện của tỷ, còn phải nghiến răng cười làm lành, "Thần Ly, à không, chị dâu, có chuyện chậm rãi nói, coi như Hân Viễn ngày xưa không biết lớn nhỏ, nhưng trút giận xuống đồ của em ấy thì còn ra thể thống gì?"
Quý Thần Ly căn bản không nghe Minh Diễm nói chuyện, cùng Minh Lãng mười ngón đan vào nhau, dán lỗ tai Minh Lãng ngọt ngào hỏi: "A Lãng, buổi tối muốn ăn gì?"
Minh Lãng nắm lại tay Quý Thần Ly, "Em muốn ăn gì?"
"Em a? Em muốn ăn......"
"Tỷ!" Minh Diễm bị hai người hoàn toàn ngó lơ, run lên vì giận, rốt cuộc nhẫn không nổi khẩu khí này, một bước lao lên, định đẩy Quý Thần Ly ra khỏi người Minh Lãng.
Nhưng kết quả Minh Lãng lợi hại hơn, trước một bước kéo Quý Thần Ly ra sau mình, hộ nàng kín mít từ đầu đến chân, Minh Diễm thậm chí không thể đến gần.
Ngay sau đó, cô lại thấy được Quý Thần Ly đứng sau Minh Lãng, cong môi cười khiêu khích.
Minh Diễm chỉ thẳng mặt Minh Lãng, phẫn nộ chửi mắng: "Tỷ! Hân Viễn lớn lên cùng chúng ta từ nhỏ! Chỉ vì con kia chị đến cả em ấy cũng từ bỏ có phải hay không!"
Đây là lần đầu tiên, Minh Diễm dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Minh Lãng, Minh Lãng đứng đó mặc cho cô mắng.
Minh Diễm nổi giận đùng đùng, một khi miệng đê bị nứt, không thể ngăn được lửa giận tuôn trào, kịch liệt mắng mỏ: "Tỷ, ngày trước chị cưới ả ta em không có ý kiến, rốt cuộc cứu mạng Hân Viễn vẫn quan trọng.
Chị khiến Hân Viễn thương tâm em cũng không có ý kiến, ai bảo trên người con đàn bà kia có cốt tủy quý giá có thể cứu mạng Hân Viễn! Chị đẩy Thanh Lam tỷ đến Mỹ, OK, là Thanh Lam tỷ không đúng, chị ấy hàng ngàn hàng vạn lần không nên phát tiết thù hận cá nhân ở phim trường, làm mất thể diện Minh gia! Nhưng hôm nay chị cư nhiên vì ả đàn bà này mà thiêu vật dụng của Hân Viễn! Tiếp theo là đến ai? Là đến phiên em có phải hay không!"
"Con ả này có gì tốt? Giả bộ mình là bạch liên hoa, nhưng bên trong lại giậu đổ bìm leo âm hiểm xảo trá! Em còn tưởng ả ta thật sự không quan tâm chị không quan tâm tiền của Minh gia! Khá khen cho chiêu lấy lui làm tiến, Tạ Thanh Lam nói không sai, mày mẹ nó con hồ ly tinh! Giờ rốt cuộc lòi cái đuôi ra!"
Quản gia thu dọn hành lý của mình, lẳng lặng đứng một bên nhìn, thấy nhị tiểu thư coi trời bằng vung càng nói càng không thể nghe vào tai, âm thầm quan sát sắc mặt Minh Lãng, phát hiện đã có chút không tốt, vội tiến lên khuyên Minh Diễm bình tĩnh trở lại, "Nhị tiểu thư, có chuyện từ từ nói, cháu và đại tiểu thư là cùng một mẹ đẻ ra, máu mủ tình thâm......"
"Máu mủ tình thâm? Máu mủ tình thâm nhưng còn không bằng ả hồ ly tinh dụ dỗ tỷ!" Hai mắt Minh Diễm đỏ hoe, mấy câu cuối cùng gần như gầm ra, mạch máu trên cổ nổi hết lên, nếu không có quản gia lôi kéo, chỉ sợ cô đã sớm bổ nhào vào cắn xé tỷ mình, "Minh Lãng! Chị vì con hồ ly tinh này mà hai đứa em gái cũng không cần có phải hay không! Chị nói đi!"
Cô rống xong một câu này, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển.
Sắc trời dần tối, đồ đạc của Hàn Hân Viễn trong lò lửa vẫn đang cháy hừng hực.
Ánh lửa chiếu sáng toàn bộ hoa viên, một cơn gió thổi qua, đốm lửa lay động, chập chờn chiếu lên sườn mặt hai chị em.
Nửa khuôn mặt ánh sáng chiếu không tới chìm trong bóng tối, ngũ quan sắc nét giống nhau, một hung dữ một lãnh đạm, không khí hoàn toàn tĩnh mịch.
Sau đó, một giọng nói tươi cười phá vỡ tĩnh mịch.
Quý Thần