Em mới là cây đại thụ, còn tôi là cây tơ hồng*, quấn quanh thân cành hút đi sinh mạng cây đại thụ.
*Chú thích: Tơ hồng trong chương này không phải là sợi dây tơ hồng (cụ thể là sợi chỉ đỏ của Nguyệt Lão) để kết nối nhân duyên vợ chồng mà chỉ một loại thực vật ký sinh tên là Tơ hồng (tên khoa học Dodder: Cuscuta pentagona), có rễ dùng để hút chất dinh dưỡng từ các cây ký chủ.
——————————
"Vĩnh viễn không có khả năng."
Những lời này như một mũi kim đâm thẳng xuống tim Minh Lãng, tim cô thắt lại, hô hấp đình trệ một lúc lâu, mới dám ngẩng đầu nhìn Quý Thần Ly.
Minh Lãng không hiểu, vì sao lại biến thành như vậy.
Rõ ràng khi ở Đức, Quý Thần Ly còn rất hoạt bát, sẽ cười sẽ nhảy, Minh Lãng thì thầm bên tai nàng, bảo nàng cho mình một cơ hội, nàng đáp một chữ "được", Minh Lãng tựa hồ thấy được tương lai ngày càng tốt của hai người.
Nhưng hiện tại, mới có mấy ngày? Quý Thần Ly lại biến trở về dáng vẻ ỉu xìu của kiếp trước, sống dở chết dở, có khả năng héo tàn bất kỳ lúc nào.
Minh Lãng không hiểu, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu.
Trong trí nhớ của Minh Lãng, nơi này liên quan tới gần như toàn bộ hồi ức của Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly yêu cô, yêu đến khi sinh mệnh nàng chỉ còn dư lại mỗi mình cô.
Niệm tưởng của Minh Lãng trong 20 năm sau khi nàng chết hoàn toàn đến từ trạch viện này, cho nên cô vĩnh viễn không hiểu nỗi tuyệt vọng giết dần giết mòn sinh mệnh nàng.
Cùng một địa phương, đối với từng người, lại rất khác nhau.
Minh Lãng nghiêng người về phía trước một chút, nhìn thật sâu vào đôi mắt Quý Thần Ly.
Miệng nàng treo một nụ cười, ánh mắt lại lạnh lẽo.
Người này gần trong gang tấc, Minh Lãng lại cảm thấy nàng càng ngày càng xa, xa đến mức rõ ràng cô có thể thấy nàng, nhưng với tay ra, thế nào cũng nắm không được.
Minh Lãng luống cuống, cô bắt lấy tay Quý Thần Ly, đem toàn bộ tay nàng vây chặt trong lòng bàn tay mình, lúc này mới có điểm an tâm.
Cô nhìn Quý Thần Ly, ngữ khí gần như cầu xin: "Thần Ly, trở lại như lúc trước không tốt sao?"
Lúc trước? Quý Thần Ly hoảng hốt.
Hai chữ "lúc trước" từ trong miệng Minh Lãng bật ra, Quý Thần Ly thế nhưng không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Giữa mùa hè, một đợt khí lạnh đột ngột ập đến khiến toàn thân nàng lạnh toát.
"Lúc trước" Minh Lãng muốn chính là cơn ác mộng Quý Thần Ly tránh còn không kịp, ở trong mộng mơ thấy, giật mình tỉnh lại, hơn nửa đêm còn rét run.
"Minh Lãng, đối với cô mà nói, mọi thứ trong quá khứ đều tốt, có phải không?"
"Quý Thần Ly trước đây thật ngốc, cô chỉ cần cười với ả một chút, là ả có thể đem toàn bộ thế giới của ả tặng cho cô.
Đáng tiếc ả đã chết, nhớ không?"
Minh Lãng nhớ rõ, đích xác đã chết, chết trước mắt mình, khi chết đôi mắt trừng thật to, nhưng lại không muốn nhìn cô dù chỉ một lần cuối cùng.
"Tôi trước kia yêu cô như vậy, Minh Lãng, tôi cũng không dám nữa......" Quý Thần Ly cười đến thê thảm, giọng điệu giống đứa trẻ làm sai chuyện, đứng trước mặt người lớn khóc lóc nhận sai, nói con không dám nữa.
Minh Lãng cho rằng nàng đang khóc, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng nàng một giọt nước mắt cũng không có.
"Minh Lãng, tự do của tôi là tôi dùng mạng để đổi.....!là tôi lấy mạng để đổi!" Quý Thần Ly đột nhiên kích động, đứng lên chỉ thẳng mặt Minh Lãng gào, "Cô bắt tôi đến cái nơi quái quỷ này không phải để nhắc nhở tôi sao? Nhắc tôi rằng Quý Thần Ly trước đây thật tiện! Cô đối với ả ta như vậy, ả còn vẫy đuôi lấy lòng cô như một con chó! Minh Lãng, cô đuổi mấy kẻ kia đi từng người một, vậy cô có biết, người vũ nhục tôi nhiều nhất rõ ràng chính là cô hay không!"
Quý Thần Ly kịch liệt thở dốc.
Đêm đầu hạ, khí áp rất thấp, không khí phảng phất tĩnh lặng bất động, Quý Thần Ly gần như bị bầu không khí ngột ngạt này đè đến không thở nổi, chỉ có thể há to miệng hít thở không khí trong lành vào trong.
Nàng trừng mắt nhìn Minh Lãng, hai mắt đỏ bừng.
Dựa vào cái gì, Minh Lãng đuổi hết những kẻ đó đi, rồi dùng tư thái vô tội hỏi mình có thể trở lại như trước hay không.
Nói câu này tuy khó nghe, nhưng đánh chó còn phải xem mặt chủ! Không có Minh Lãng ngầm đồng ý, những kẻ đó nào dám nhục nhã mình nhiều như vậy!
"Lúc trước?" Quý Thần Ly thở hổn hển hừ lạnh, dữ tợn cuồng loạn cười một tiếng: "Quý Thần Ly lúc trước là ả tiện nhân! Trở lại khi trước để tôi lại chết một lần nữa sao!"
Minh Lãng trố mắt tại chỗ, cúi đầu, không biết nên nói gì.
Đối với Quý Thần Ly, cô nói gì, làm gì, luôn luôn sai.
Gieo gió gặt bão.
Quý Thần Ly nói đúng, dù cho Minh Lãng chỉ có một chút xíu xiu để ý tới nàng, không có khả năng một ít manh mối đều không phát hiện được.
Không phải Minh Lãng mặc kệ những kẻ đó làm nhục Quý Thần Ly, cô chỉ là......quên đi.
So với vũ nhục, cố tình quên càng không thể tha thứ.
Minh Lãng tự biết, cho nên cô nhìn Quý Thần Ly, môi mấp máy, nói không ra lời.
Minh Lãng muốn nói cho Quý Thần Ly, "lúc trước" cô muốn là sớm hơn khi đó.
Từ rất lâu rất lâu trước bảy năm đó, tôi cũng đã yêu em, chỉ là tôi quá ngốc, không thể thấy rõ.
Nhưng Minh Lãng nói không nên lời.
Ngay cả chính cô đối với chuyện này cũng xấu hổ mở miệng.
Minh Lãng vĩnh viễn không học được cách suy xét cho Quý Thần Ly.
Dù cho có chết qua một lần, thành tâm hối cải, cũng chỉ biết giăng hết cái bẫy này đến bẫy khác, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, khiến Quý Thần Ly không còn cách nào khác ngoài nhảy vào.
Bả vai Quý Thần Ly run rẩy dữ dội hơn.
Nàng chỉ mặc một chiếc váy hai dây, từ cổ đến xương quai xanh đến cánh tay, những mảng da thịt trắng nõn loã lồ trong không khí.
Minh Lãng nhớ rõ khi nàng ở nước ngoài dáng người hơi đẫy đà,