Bác sĩ mà a di giới thiệu ngày đó, Đào Nguyên vào ban đêm đặc biệt ở trên mạng tra xét một lần, đằng sau tên bác sĩ kia là một loạt bằng cấp chứng nhận.
Nhưng thời nay bằng giả quá nhiều, Đào Nguyên lại đem loạt bằng cấp kia đi tra cứu thêm lần nữa, xong việc mới yên tâm.
Hôm sau cô gọi vào số điện thoại mà a di lưu lại, vốn cho rằng bác sĩ nhiều công chuyện, khẳng định sẽ không để ý tới các nàng.
Không nghĩ tới bác sĩ kia làm người rất hòa khí, hẹn thời gian làm cô đưa Quý Thần Ly đi kiểm tra.
Quý Thần Ly từ sau khi trở lại bên cạnh Đào Nguyên, trạng thái tinh thần ngày qua ngày thêm ổn định, tuy rằng đầu óc vẫn là không thanh tỉnh, nhưng khi người khác gọi nàng tốt xấu có điểm phản ứng, không giống như trước, ngoại trừ Đào Nguyên ai nói đều nghe không được.
Tuy vậy Quý Thần Ly hiện tại vẫn là một tấc không rời theo đuôi Đào Nguyên, Đào Nguyên đến đâu nàng liền đi đến đó, ngay cả Đào Nguyên đi WC nàng cũng phải đứng bên ngoài canh, như sợ Đào Nguyên chạy mất.
Một đại tỷ đang quét rác trong sân nhìn thấy, cười không ngừng, "Đào viện trưởng, bệnh này của Thần Ly quái thật.
Muốn nói là người có bệnh, nhưng chị ngó trái ngó phải, nhìn không có gì không khỏe, có khác gì người bình thường đâu? Nhưng nói người không có việc gì, em ấy lại trông như thế này, một chút đều không giống người bình thường.
Muốn chị nói a, Thần Ly bây giờ nhìn ngốc, trên thực tế so với ai khác đều khôn."
"Lý tỷ, đấy là vì chị không thấy lúc em ấy rối rắm thôi, chị mà thấy thì chỉ hận không thể lấy cây chổi quật một nhát." Đào Nguyên vừa rửa tay vừa trêu chọc.
Quý Thần Ly chỉ thấy hai người nói cười, không biết hai người lại đang nói xấu mình, vì thế cũng cười theo —— chỉ cần Đào Nguyên tỷ cao hứng, nàng cũng cao hứng.
"Được rồi đừng cười ngây ngô, mau tới giúp chị làm việc." Đào Nguyên cười kéo tay Quý Thần Ly, mang người trở lại văn phòng mình.
Giờ Đào Nguyên không chỉ là viện trưởng cô nhi viện, mà còn là một trong những quản lý của quỹ hội, lượng công việc hằng ngày rất nhiều, đa số thời gian đều làm việc trong văn phòng, gần đến mấy ngày lễ tết còn phải bớt thời giờ tiếp đãi các đơn vị noi gương theo Lôi Phong* tới quyên tiền làm từ thiện.
Chuyện rườm rà thêm nhiều, người cũng bận rộn hơn, ngay cả thời gian gần gũi tụi nhỏ cũng ít.
*Lôi Phong (18/12/1940 – 15/8/1962): Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Đào Nguyên đương nhiên không trông mong Quý Thần Ly có thể đỡ cô làm việc.
Quý Thần Ly như bây giờ, giao ai cô đều không yên tâm, chỉ có thể mang người theo sát bên mình.
Văn phòng Đào Nguyên có một ghế sô pha, những lúc cô làm việc, Quý Thần Ly sẽ ngồi trên sô pha.
Trong văn phòng có rất nhiều truyện cổ tích với sách ảnh, đều là kiểu chữ ít hình nhiều.
Quý Thần Ly rất thích mấy quyển sách đủ loại màu sắc sặc sỡ như vậy, mở một trong số chúng ra lập tức tập trung tinh thần ngồi xem, an an tĩnh tĩnh, không quấy rầy Đào Nguyên.
Nàng giờ rất dễ buồn ngủ, thỉnh thoảng còn ngủ gật trên sô pha ngay lúc đang đọc sách.
Thế là văn phòng nhiều thêm một cái chăn lông, chuyên để Quý Thần Ly chợp mắt dùng.
Thấm thoắt đã đến ngày hẹn với bác sĩ.
Cô nhi viện mới cách xa trạm tàu điện ngầm và trạm xe bus, địa phương hẻo lánh, gọi taxi không tiện.
Đào Nguyên cố ý dậy thật sớm, vì sợ đến muộn chậm trễ bác sĩ công tác.
Bữa sáng, hai tay Quý Thần Ly cầm cốc sữa lắc qua lắc lại, miệng ngậm bánh mì cắn từng miếng một.
Đào Nguyên lưu loát ăn xong bánh mì, một hơi uống hết cốc sữa, vừa dọn dẹp bát đũa vừa thúc giục Quý Thần Ly, "Thần Thần đừng đùa nữa, em phải uống hết sữa, một giọt cũng không được thừa."
Quý Thần Ly nhai bánh mì, lông mày khóe miệng đều tiu nghỉu xuống, "Sữa bò, uống không ngon." Nàng nhỏ giọng cãi lại.
"Vớ vẩn, không uống sữa không cao được, em có còn muốn cao thêm không?."
"Không muốn." Quý Thần Ly đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Đào Nguyên, nỗ lực đứng thẳng người, tay đặt ở đỉnh đầu mình cùng Đào Nguyên nghiêm túc so đo, làm như có thật gật đầu, "Tỷ tỷ lùn, uống sữa bò."
Đào Nguyên phụt cười ra tiếng, nỗ lực cau mày ra vẻ sinh khí, "Còn học được áp vần nha? Không được ba hoa, mau uống!"
Quý Thần Ly ủy khuất nhìn xem Đào Nguyên biểu tình, phát hiện thật sự không có đường thương lượng, cầm cốc sữa còn đầy của mình lên một cách miễn cưỡng, bóp mũi nhắm mắt, ừng ực ừng ực nuốt xuống, so nuốt thuốc độc còn thống khổ hơn.
Đào Nguyên thấy nàng như vậy lại cười rộ lên, từ trong túi móc ra viên kẹo trái cây, xé vỏ nhét vào miệng nàng.
Quý Thần Ly nhíu chặt mặt lúc này mới giãn ra, ngậm kẹo trái cây trong miệng, cười hớn hở: "Ngọt."
Đào Nguyên xoa xoa đầu Quý Thần Ly, "Lý tỷ nói đúng, em khôn à nha."
Ngoài trời nắng chói chang gay gắt, Đào Nguyên bôi kem chống nắng cho Quý Thần Ly, rồi cầm theo ô che nắng, còn có ấm nước cùng với thuốc của nàng, xong xuôi mới đi ra cửa.
Vừa đến cổng cô nhi viện, cô đã thấy đối diện một chiếc xe thể thao lái tới.
Đào Nguyên nhận ra chiếc xe kia, lúc ấy sắc mặt lập tức thay đổi, theo bản năng dắt tay đem Quý Thần Ly che ở phía sau.
Quý Thần Ly không rõ nguyên do, tò mò mà đánh giá chiếc xe kia.
Trên xe bước xuống một người, là Hàn Hân Viễn, từ thật xa vẫy tay với hai nàng, nhiệt tình chào hỏi, "Thần Ly, Đào Nguyên tỷ!"
"Cô tới làm gì?" Hàn Hân Viễn đến gần, Đào Nguyên cau mày hỏi.
"Nghe nói Thần Ly xuất viện, em đến thăm hai người." Hàn Hân Viễn thoáng nhìn ô che nắng trong tay Đào Nguyên, hỏi, "Đào Nguyên tỷ, hai người đi ra ngoài a?"
Đào Nguyên không muốn nhiều lời với cô, ừ một tiếng, lôi kéo Quý Thần Ly chuẩn bị đi.
Hàn Hân Viễn đi nhanh lên hai bước sóng vai với hai nàng, "Hai người đi đâu? Vừa lúc em không có việc gì, đưa hai người đoạn đường."
"Không cần."
Hàn Hân Viễn ân cần chào hàng siêu xe bốn bánh của mình với Đào Nguyên, "Cần chứ cần chứ, vừa rồi khi em tới nhìn, trạm xe bus gần nhất cách đây ít cũng phải hai mươi phút đi bộ, em đưa hai chị em đi, cũng phương tiện chút."
Đào Nguyên liếc nhìn chiếc xe thể thao khoa trương của Hàn Hân Viễn một cái, cười nhạo, "Không cần, hơn nữa cái xe này của Hàn tiểu thư cũng nhét không vừa tôi cùng Thần Thần hai người."
Nói xong không thèm quay đầu lại, dắt tay Quý Thần Ly đi về hướng trạm xe buýt.
Hàn Hân Viễn cũng ngoái nhìn lại xe thể thao của mình, ảo não vỗ vỗ cửa xe, không có việc gì lái nó tới làm gì.
Cô linh cơ vừa động, lái xe vào cô nhi viện, tùy tiện tìm chỗ đậu rồi đỗ xe vào, xuống xe, chạy vội về hướng Đào Nguyên và Quý Thần Ly đang đi.
Đào Nguyên dắt Quý Thần Ly, cước bộ không nhanh, Hàn Hân Viễn thực mau đã đuổi kịp, nhìn Đào Nguyên cười nịnh nọt, "Đào Nguyên tỷ, vừa lúc em cũng không có việc gì, đi cùng tụi chị."
Đào Nguyên thật sự chịu không nổi Hàn Hân Viễn