Nhà hàng của Quý Thần Ly mỗi ngày 8 giờ tối đóng cửa thu quán.
Nói là 8 giờ, chờ khách đi hết rồi dọn dẹp cũng phải 9 giờ mới xong.
Nam Thành tuy nhỏ, nhưng cuộc sống về đêm lại rất phong phú.
Thời điểm nàng đóng cửa chính là lúc quán nướng quán vỉa hè nhộn nhịp nhất, đặc biệt là khu chợ đêm gần trung học số 15 rất nổi danh.
Tiểu thành thị việc quản lý đô thị không quá nghiêm khắc, trên đường nàng về nhà, hè phố hai bên đường bị các quán ăn chiếm dụng, khách nhân ngồi ngoài trời vừa uống rượu vừa tán gẫu, cởi trần chơi đoán số, nói tiếng địa phương, đinh tai nhức óc.
Quý Thần Ly nghe họ la hét ầm ĩ mà cảm giác da đầu tê dại, bước nhanh đi qua chợ đêm, trở lại phòng ở chuyện đầu tiên chính là bật máy tính video với Đào Nguyên.
Nàng khoảng thời gian này đang chuẩn bị mở nhà hàng thứ hai, có điểm bận, đã gần một tuần chưa nói chuyện với cô.
Lần trước nghe cô nói trong viện có bảo bảo sốt nhẹ, không biết khỏe hay chưa, Quý Thần Ly có điểm lo lắng.
Lần trước đã hẹn xong thời gian, Đào Nguyên sớm ngồi trước máy tính bên kia chờ, Quý Thần Ly một phát video mời lập tức được kết nối.
Khuôn mặt Đào Nguyên tươi cười xuất hiện trên màn hình, Quý Thần Ly cũng cười rộ lên, vẫy tay chào hỏi, "Tỷ, có thấy em không?"
"Thấy được thấy được, rõ ràng!" Đào Nguyên ôm một tiểu nữ hài ba bốn tuổi trong lòng, cúi đầu cười với cô bé: "Thiến Thiến, tới chào Thần Thần a di đi."
Thiến Thiến miệng ngậm kẹo mút, ngoan ngoãn gọi người: "Chào Thần Thần a di ạ."
"Thiến Thiến phải không? Thiến Thiến ngoan, Thiến Thiến xinh quá." Quý Thần Ly cười khen Thiến Thiến một hồi, lúc này mới hỏi Đào Nguyên: "Tỷ, đây là cô bé bị bệnh mấy hôm trước đúng không? Hết bệnh chưa?"
"Khỏi lâu rồi, trở trời, tiểu hài tử sức đề kháng yếu nên ngã bệnh, đi bệnh viện......!Đi bệnh viện tìm bác sĩ khám, uống thuốc xong đỡ hơn nhiều." Nhắc tới bệnh viện, nụ cười trên mặt Đào Nguyên rõ ràng ngưng một lát, ánh mắt rã ra.
Thất thần chỉ một giây đồng hồ, Đào Nguyên thực mau che dấu đi.
Người khác sẽ nhìn không ra, nhưng Quý Thần Ly sao có thể không nhìn ra được, vội vàng hỏi: "Tỷ, làm sao vậy? Có phải hay không chị bên kia ra chuyện gì?"
Đào Nguyên trong đầu chợt lóe lên tình cảnh nhìn thấy Minh Lãng ở bệnh viện ngày đó.
Cô đấu tranh nhiều ngày, tự hỏi liệu có nên nói tình huống của Minh Lãng cho Quý Thần Ly hay không.
Nếu nói với nàng, Quý Thần Ly khẳng định sẽ không nói hai lời lập tức trở về.
Nhưng Quý Thần Ly thật vất vả mới thoát khỏi Minh Lãng bắt đầu cuộc sống mới, Đào Nguyên cảm kích ân cứu mạng của Minh Lãng, thậm chí cô đi làm trâu làm ngựa cho Minh Lãng đều không sao cả.
Nhưng Quý Thần Ly......!Quý Thần Ly không được.
Đào Nguyên thừa nhận mình ích kỷ, nhưng cô thật sự không muốn Quý Thần Ly lại có bất luận chuyện gì ngoài ý muốn.
Cô không thể đem chuyện Minh Lãng nói cho Quý Thần Ly, có tỷ tỷ nào lại đẩy em gái mình xuống hố lửa đâu? Đào Nguyên làm không được.
Cô hổ thẹn với Minh Lãng, nhưng hổ thẹn này không nên để Quý Thần Ly tới trả.
"Không có gì......!Mọi chuyện đều ổn, có thể xảy ra chuyện gì a? Thần Thần em đừng lo lắng, lo lắng nhiều nhanh già không biết sao?" Đào Nguyên tươi cười xán lạn, ôm Thiến Thiến, cùng Quý Thần Ly nói gần nhất trong cô nhi viện lại xảy ra chuyện gì, nhanh chóng không đề chuyện kia nữa.
Quý Thần Ly cũng theo cô đổi đề tài, nói lên quy mô chi nhánh khai trương tháng sau, cuối cùng tự hào nói: "Tỷ, giờ em cũng là Đại lão bản có hai chi nhánh rồi, thế nào, lợi hại hay không?"
"Lợi hại lợi hại, em luôn luôn lợi hại, chị còn không biết sao?" Quý Thần Ly sinh hoạt ngày một tốt, Đào Nguyên càng hạ quyết tâm, không nói cho nàng biết về Minh Lãng.
Hàn huyên một giờ, buổi tối 10 giờ rưỡi kết thúc video, Đào Nguyên tươi cười biến mất khỏi màn hình, nụ cười trên mặt Quý Thần Ly cũng lập tức biến mất, trong mắt có chút ẩn ẩn lo lắng.
Đào Nguyên nhất định có chuyện gì không nghĩ nói cho mình, Quý Thần Ly nghĩ, chị cả tối đều không dám nhìn thẳng mình.
Chính là Đào Nguyên có thể xảy ra chuyện gì mà không dám nói với mình đâu? Chẳng lẽ cô nhi viện lại gặp chuyện gì khó khăn? Quý Thần Ly lắc đầu phủ định.
Hiện tại cô nhi viện do quỹ hội chuyên môn quản, sẽ không dễ dàng xuất hiện rắc rối.
Vậy thì......!chẳng lẽ là chính Đào Nguyên xảy ra chuyện? Trái tim Quý Thần Ly lập tức nhảy lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ Đào Nguyên mắc bệnh hiểm nghèo khó chữa? Hay là......!lại ra cái gì ngoài ý muốn?
Đúng, đúng......!Nhất định là thế.
Đào Nguyên sợ mình lo lắng, cho nên không cùng mình nói......!
Quý Thần Ly càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi.
Nàng ngẫm lại mấy năm nay Đào Nguyên một người làm lụng vất vả, nàng lại không ở bên giúp đỡ một phen.
Nếu Đào Nguyên lần này thật ra chuyện gì mà nàng còn không ở bên người, chỉ sợ nàng cả đời đều sẽ không tha thứ chính mình.
Tim nàng đập thình thịch, đập đến nàng cả đêm đều ngủ không yên.
Sáng sớm hôm sau đến quán ăn cho nhân viên nghỉ một tuần có lương, công việc ở chi nhánh còn lại cũng tạm dừng, cùng ngày mua vé máy bay trở về C thị.
Người khác mấy năm không trở lại chỉ sợ sẽ cảm khái, C thị này thật là mỗi năm một khác.
Nhưng Quý Thần Ly lại có ký ức đời trước, nên thật không để bụng.
Hơn nữa suốt chặng đường nàng đều đang lo lắng Đào Nguyên, không có tâm trí đi nghĩ chuyện khác.
Bốn năm không về, Quý Thần Ly bắt taxi tới cô nhi viện, vừa lúc gặp phải Đào Nguyên xem xong hài tử đi ngang qua cổng.
Quý Thần Ly nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi kích động, liền thanh âm đều có chút nghẹn ngào, "Tỷ!"
Đào Nguyên nghe tiếng quay đầu, há to miệng kinh ngạc, "Thần Thần?!"
"Tỷ!" Quý Thần Ly chạy như bay tới, ôm chặt Đào Nguyên, khóc nức nở nói: "Tỷ, chị có chuyện gì thì nói với em, đừng chịu đựng một mình, mặc kệ thế nào em cũng sẽ ở bên cạnh chị......"
Đào Nguyên bị Quý Thần Ly hai tay ôm chặt, lại nghe nàng huyên thuyên nói một tràng,