"Cút đi! Cút đi!" Chim sáo trong lồng vỗ cánh, kêu kêu quát quát phụ họa.
Tiếng kêu quá ồn, Minh Lãng giơ gậy chuẩn xác đập vào lồng chim.
Nó bị dọa sợ, cánh càng vỗ mạnh hơn, "Đồ khốn nạn! Cút đi! Ngốc điểu, ngốc điểu!"
Quý Thần Ly hút mũi lau khô nước mắt, nhìn cái con ngốc điểu kia, nín khóc mỉm cười.
Nàng không đi, thản nhiên ngồi xuống sô pha trong phòng khách, thậm chí còn bắt chéo chân, đung đưa chân qua lại, "Tôi đói."
Minh Lãng sửng sốt, "Cái gì?"
"Tôi đói." Quý Thần Ly ôm bụng ăn vạ, "Minh Lãng, nếu cô thật sự không muốn tôi biết cô hiện tại thảm dạng thì chặn kín miệng Hứa Lộ Dương lại, đừng làm cô ta tới trước mặt tôi khua môi múa mép.
Sao nào, một mặt làm cô ta bán thảm một mặt tự mình ở đây ra vẻ kiên cường vui lắm phải không? Tôi hôm qua cả đêm không ngủ, sáng nay đến cơm sáng còn chưa ăn chỉ vì chạy vội đến đây xem cô chết hay chưa, giờ sắp chết đói, cô nói làm sao bây giờ?"
"......" Minh Lãng lạnh mặt, không nói một lời mà cùng Quý Thần Ly giằng co.
Quý Thần Ly cũng không nói lời nào, nhưng bụng nàng có chuyện muốn nói.
Một tiếng ùng ục vang lên.
Phòng yên tĩnh, lỗ tai Minh Lãng lại nhạy, một tiếng này cơ hồ là tràn vào tai cô.
Cô vẫn luôn bình tĩnh, lại bởi vì này một tiếng mà quải trượng trên tay suýt cầm không được, lăn một vòng mới nắm chắc.
Minh Lãng cứng đờ mặt đứng dậy, chống quải trượng chậm rãi vào phòng bếp, ở tủ bát cầm ra hộp mì, xé mở bao bì, thêm gói gia vị, ở máy lọc nước bên cạnh đổ nước ấm, đậy kín nắp đưa đến trước mặt Quý Thần Ly, động tác thành thạo không giống người mù.
Quý Thần Ly nhịn không được quơ quơ tay trước mắt Minh Lãng, "Cô thật sự nhìn không được?"
"Đeo kính có thể." Minh Lãng ngồi ở sô pha đơn cách Quý Thần Ly thật xa, "Chỉ là thấy không rõ."
Quý Thần Ly gật đầu, nhớ ra Minh Lãng nhìn không thấy, vì thế lại nói: "Đã biết."
Qua hai ba phút, Minh Lãng nhắc nhở: "Nhanh ăn đi, ăn xong mau rời đi."
Quý Thần Ly mở nắp, dùng nĩa dùng một lần đưa mì lên miệng.
Nàng vừa ăn vừa nhìn phòng bếp, trên quầy bếp xếp đầy hai chồng mì gói, nhìn kiểu này là thường xuyên ăn.
Quý Thần Ly nuốt mì xuống bụng, "Cô bình thường chỉ ăn cái này?"
Minh Lãng dừng một chút, "Đa số là gọi cơm hộp."
Nói vậy ăn mì gói cũng không ít.
Không, nói không chừng thường xuyên đến mì gói đều không ăn, khó trách biến thành cái dạng này.
Quý Thần Ly châm chọc: "Dù sao tôi cũng nhìn không tới, cô chỉnh mình thành nữ chính khổ tình cho ai xem đâu?"
Khóe miệng Minh Lãng gợi lên mạt ý cười, "Không phải cô đang thấy sao."
Quý Thần Ly bị nghẹn không nói nên lời.
Quý Thần Ly vẫn đang nhắc nhở bản thân, người này là Minh Lãng, dù giờ cô ta như thế này, nhìn trông nhu nhược đáng thương ai đều có thể khi dễ, nhưng cô ta chính là Minh Lãng, cô là sói đội lốt thỏ.
Nhưng không thể không nói, bộ dáng Minh Lãng hiện giờ thật sự quá có sức dụ hoặc, Quý Thần Ly nếu không để ý thì quên mất, thật sự coi cô như con thỏ.
Vẫn là một con thỏ mù mắt.
"Mắt còn có thể chữa khỏi sao?" Quý Thần Ly hỏi xong liền tự mắng mình ngu ngốc.
Câu này không phải vô nghĩa sao, có thể trị đã sớm trị, còn chờ đến ngày hôm nay?
Quả nhiên Minh Lãng cũng không có ý định trả lời nàng, chỉ nói: "Không liên quan đến cô."
Đích xác không liên quan gì đến Quý Thần Ly, nếu như Minh Lãng không phải vì cứu Đào Nguyên mới bị mù.
Mì phân lượng không nhiều lắm, Quý Thần Ly cũng là thật sự đói bụng, mấy ngụm đã ăn xong, liền nước mì cũng uống sạch, lau miệng ợ một tiếng, hài lòng nói: "Ăn no, đa tạ chiêu đãi."
"Lúc đi nhớ mang rác đi."
Quý Thần Ly cười hì hì: "Ai nói tôi phải đi?"
"Cô......"
"Trêu cô." Quý Thần Ly lại cười, "Tôi đi đây, về mở tiểu điếm của tôi.
Minh Lãng, tuy rằng mắt cô là vì tỷ tôi mới bị mù, nhưng không có cô cũng sẽ không có vụ tai nạn kia, cho nên này đại khái thật là cô tự chuốc họa vào thân.
Tôi cảm kích cô, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì cô mà gián đoạn cuộc sống khó khăn lắm tôi mới có được."
"Thế là tốt nhất.
Quý Thần Ly, chúng ta tôi tới cô đi dây dưa nhiều năm như vậy, đáng lẽ nên chặt đứt từ lâu."
Quý Thần Ly gật đầu tán đồng, "Cô nói đúng."
Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn cách Minh Lãng và Quý Thần Ly thành hai thế giới.
Minh Lãng sụp xuống dựa người vào sô pha, sau một lúc lâu, cười không ra tiếng.
Cô không ngờ kiếp này còn có thể gặp lại Quý Thần Ly, tuy rằng chỉ là một bóng dáng mơ hồ, nhưng cũng đủ thỏa mãn.
Bốn năm này, thứ quan trọng nhất Minh Lãng học được chính là thấy đủ.
Quý Thần Ly lại về với tiểu thành mở quán ăn.
Chi nhánh mới khai trương, nàng tất bật hơn một tháng.
Khai trương ngày đó rất long trọng, còn mời phóng viên đài truyền hình tới phỏng vấn.
Bận rộn quá nửa đêm mới xong, về nhà Ngốc Điểu đói đến meo meo kêu, một quả bóng lông tròn tròn nhắm thẳng đùi nàng cọ cọ, hệt chó con.
"Tới tới, về muộn làm đói bảo bối của mẹ đúng không?" Quý Thần Ly nhanh chóng đổ hạt thức ăn xuống, trộn thêm ít ức gà luộc xé nhỏ, rồi thay nước mới.
Ngốc Điểu là thật đói bụng, sì sụp sì sụp ăn, đầu cũng không nâng.
Quý Thần Ly sờ sờ đầu Ngốc Điểu, mạc danh nhớ tới con chim sáo của Minh Lãng.
Chắc chắn không phải con chim nàng dưỡng, con chim kia không thông minh, không có khả năng nói được nhiều như vậy.
Hơn nữa con chim kia cũng đã chết.
Quý Thần Ly ngẫm lại Minh Lãng, đến bản thân còn lo không xong, thật không hiểu làm thế nào có thể chiếu cố một con chim, còn đem nó chiếu cố đến thần khí như sống.
Cánh cửa ký ức một khi mở ra liền đóng không được.
Sau khi Quý Thần Ly trở về Nam Thành, nàng thường xuyên nhớ tới Minh Lãng.
Ban ngày cưỡng bách mình phải thật bận, buổi tối một người trở lại căn phòng nhỏ, ôm Ngốc Điểu xem TV, nội dung TV lại hoàn toàn không thấy được, màn hình luôn bị Minh Lãng mắt mù chiếm cứ.
Quý Thần Ly phân không rõ nàng giờ đối Minh Lãng đến cùng là xuất phát từ áy náy vì cô cứu mạng Đào Nguyên, hay là trong lòng nàng thật sự còn không buông được Minh Lãng.
Nàng chỉ biết nàng không thể không nghĩ về Minh Lãng, thậm chí dù nàng cưỡng bách bản thân không đi nghĩ, nhưng ban đêm trong mộng sẽ luôn mơ thấy.
Cổ nhân nói ngã một lần khôn hơn một chút, Quý Thần Ly thật cảm thấy nàng tiện từ trong xương cốt.
Ăn đau nhiều như vậy, nhưng vẫn không rút ra được bài học nào.
Quý Thần Ly dùng một tháng khai trương sắp xếp ổn thỏa công việc trong quán.
Nhưng Ngốc Điểu phải làm sao bây giờ.
Lần trước nàng đến C thị chỉ một tuần, giao Ngốc Điểu cho cửa hàng thú cưng chăm sóc hộ không thành vấn đề.
Nhưng lần này Quý Thần Ly dự định ở lại C thị lâu hơn, nàng thật không yên tâm.
Chuyển phát thú cưng thường hay xảy ra chuyện, nàng càng không yên tâm.
Vẫn may mấy năm nay tích góp được chút tiền, cũng đã lên kế hoạch mua xe từ lâu, nghiên cứu một phen sau đó ở tiệm 4S nhìn xe, cuối cùng chọn một chiếc SUV cỡ vừa, hết hơn 17 vạn, tự lái