Quý Thần Ly nói được tình chân ý thiết, Minh Lãng lại chỉ cảm thấy bóng người mơ hồ trước mắt đang buông những lời châm chọc.
Dù có chân thành đến đâu, vào tai cô cũng thành thương hại, đồng tình, áy náy.
Minh Lãng theo bản năng tưởng cự tuyệt, cái chữ "Không" kia lại kẹt trong cổ họng, suýt thì nói ra.
Suýt thì.
Cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Minh Lãng nói không được câu cự tuyệt Quý Thần Ly, nhất là khi lời nàng nói có cực đại dụ hoặc lực, cho dù trong đầu Minh Lãng tất cả đều là ánh mắt mang theo đồng tình thương hại của nàng, cô cũng vô pháp chối từ.
Quý Thần Ly nói xong nàng muốn nói, rồi lặng yên nhìn Minh Lãng.
Minh Lãng nhìn không thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng.
Tay cô còn đang bị Quý Thần Ly nắm, chạm đến đầu ngón tay khô ráo thanh tú của Quý Thần Ly, tay cô giật giật, bên miệng kéo ra một nụ cười, hạ quyết tâm nói: "Được."
Quý Thần Ly nắm tay Minh Lãng chặt hơn, vui vẻ hỏi: "Thật không?"
"Thật."
Minh Lãng rất để ý đến đôi mắt, nhưng cũng lại không quá để ý đôi mắt.
Nếu năm đó cô tiến hành phẫu thuật, xác suất thành công rất cao, tất cả mọi người không thể hiểu nổi tại sao Minh Lãng lại từ chối giải phẫu.
Cô sợ hãi.
Xác suất 50% không tính thấp, nhưng nếu thất bại thì sao? Thất bại chính là 100%, Minh Lãng sợ hãi.
Cô không thể không nhìn thấy, cô còn phải dùng đôi mắt này đi xem Quý Thần Ly.
Nửa mù sinh hoạt bốn năm, Minh Lãng đối chuyện hoàn toàn mù đã không phải không thể tiếp nhận.
Hơn nữa cô cuối cùng thấy được bốn năm sau tung tăng nhảy nhót Quý Thần Ly, dù cho cuộc sống sau này chỉ còn bóng tối, bởi vì nàng hứa hẹn, cô thậm chí còn có vài chờ mong mình hoàn toàn mù.
Quý Thần Ly hiển nhiên không nghĩ như vậy.
20% hy vọng cũng là hy vọng, nàng hy vọng Minh Lãng có thể tốt lên, có thể sử dụng đôi mắt đen bóng có thần xem nàng.
Uể oải sa sút không thích hợp Minh Lãng.
Quý Thần Ly đã từng hy vọng Minh Lãng biến thành người bình thường, hiện tại cô rốt cuộc giống người bình thường, Quý Thần Ly lại lòng tham mà hy vọng Minh Lãng có thể khôi phục thần thái tốt đẹp lúc trước.
Quý Thần Ly gấp không chờ nổi nói tin Minh Lãng sẵn sàng phẫu thuật cho Hứa Lộ Dương nghe.
Trên đường trở về phấn khích không thể giữ lại, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, thậm chí còn ngâm nga ca hát.
Minh Lãng ngồi trên ghế phụ, nghe Quý Thần Ly ngâm nga, không khỏi bật cười, "Tôi sắp mù thật mà em vui vậy sao?"
Tâm trạng tốt của nàng bị câu đùa của Minh Lãng dội tắt một nửa, liếc cô một cái, hậm hực: "Chưa phẫu thuật đã biết sẽ mù? Làm sao, chị còn kiêm chức thầy bói?"
"Tôi chỉ là nhắc nhở em, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
Quý Thần Ly xì một tiếng khinh miệt, "Ai hối hận người đấy là tôn tử!"
Nàng đang hảo hảo lái xe, đột nhiên một chiếc xe con từ đằng sau vượt lên trước nàng.
Nàng bấm còi, hung tợn mắng: "Chạy nhanh như vậy vội vàng đi đầu thai đúng không?"
Minh Lãng ngồi trên ghế phụ, không nhanh không chậm nhắc nhở: "Lái xe kỵ nhất nôn nóng, em giận tôi, không cần xả giận lên người khác."
"Em không giận chị." Quý Thần Ly đè lại hỏa khí, dẫm mạnh chân ga, xe cua rẽ vào một ngã ba trên đường.
Quý Thần Ly thở dài, giảm tốc độ xuống, mới nói: "Được rồi, em xác thật giận chị."
"Minh Lãng, em muốn nhìn chị tốt lên."
Minh Lãng nhướng mày, "Sau đó liền không cần thực hiện lời hứa chiếu cố tôi cả đời?"
Thấy Minh Lãng rõ ràng đang ở trạng thái phản kháng tiêu cực, Quý Thần Ly không buồn giải thích với cô, "Bỏ đi, em đưa chị về."
Quý Thần Ly bởi vì thái độ Minh Lãng mà bực mình, đưa cô về xong không ở lại lâu, lái xe về cô nhi viện.
Về đến nơi đã qua giờ cơm trưa, Đào Nguyên không biết Quý Thần Ly về, ăn cơm không lưu phần cho nàng.
Quý Thần Ly tự giác làm bát mì ăn, ăn xong mới đi văn phòng Đào Nguyên.
Đứng trước cửa văn phòng do dự nửa ngày, chột dạ gõ cửa ba lần, mới nghe Đào Nguyên nói: "Mời vào."
Quý Thần Ly thấp thỏm, cắn răng đẩy cửa đi vào, cười nịnh nọt, "Tỷ, em đã về."
Đào Nguyên ngẩng đầu liếc nàng một cái, lên tiếng, lại cúi đầu, "Ăn cơm sao?"
"Ăn." Quý Thần Ly cười gượng, lướt nhìn thấy Ngốc Điểu nằm sau tấm rèm đang phơi nắng, bước tới ngồm xổm xuống bên cạnh, đưa tay sờ lông nó, "Ngốc Điểu, nhớ mẹ không?"
Ngốc Điểu lười nhác quay đầu lại, meo một tiếng với Quý Thần Ly, tiếp tục phơi nắng, hoàn toàn không nghĩ phản ứng nàng.
Đào Nguyên nói: "Nó ăn no muốn ngủ trưa, em đừng nháo nó."
Quý Thần Ly ngồi xổm bên cạnh mắt dữ dội trừng nó một cái.
Ngốc Điểu, uổng công mẹ thương con! Nàng đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của Đào Nguyên, cười hì hì: "Tỷ, chị còn giận em sao?"
Đào Nguyên cười lạnh, "Em hiện tại đủ lông đủ cánh, chị nào dám giận em?"
Quý Thần Ly nằm xuống bàn làm việc, hai tay chống cằm, lông mày ủy ủy khuất khuất gục xuống, "Tỷ, em sai rồi em thật sự sai rồi, chị đại nhân đừng so lòng tiểu nhân, đừng nóng giận, nhé?"
"Em sai chỗ nào?"
"Em không nên đêm không về ngủ."
"Còn có đâu?"
"Không nên uống rượu."
"Còn có đâu?"
"Còn có?" Quý Thần Ly kinh hãi, chẳng lẽ Đào Nguyên biết nàng cùng Minh Lãng tửu hậu loạn tính hư hư thực thực? Nàng sắc mặt biến đổi, thử nói: "Không nên ở chỗ Minh Lãng uống rượu cộng với đêm không về ngủ?"
Nàng hồi hộp chờ Đào Nguyên phản ứng, Đào Nguyên buông bút, hỏi: "Mắt Minh Lãng làm sao vậy?"
Quý Thần Ly nhược nhược mà cười, "Tỷ, thì ra chị biết a."
"Một thời gian trước tình cờ đụng phải, chị đang do dự muốn nói cho em hay không, không nghĩ tới chính em biết trước."
Quý Thần Ly thu cười, đôi mắt tối sầm, "Mắt trái mù hẳn, mắt phải nhược thị cực nặng.
Minh Lãng đồng ý phẫu thuật, nhưng tỷ lệ thành công chỉ có 20%."
Đào Nguyên trầm mặc.
Quý Thần Ly lại nói: "Tỷ, em đã nói với Minh Lãng, nếu chị ấy mù, em sẽ chiếu cố chị ấy cả đời."
"Nếu cô ta không mù thì sao?"
Quý Thần Ly dừng vài giây, mỉm cười cam chịu, "Thì em đây trói chị ấy về Nam Thành, cùng em bán bánh rán."
"Quyết định?"
"Quyết định." Quý Thần Ly cười khổ, "Tỷ, nhiều năm vậy em vẫn còn yêu Minh Lãng, nhìn thấy chị ấy vẫn sẽ động tâm, nhìn thấy chị ấy sống không tốt vẫn sẽ đau lòng.
Dù sao em cũng yêu không được người khác, đời này không cùng Minh Lãng thì sẽ sống một mình, có Minh Lãng....!vậy hai người cùng nhau sống thôi."
Đào Nguyên xoay bút máy trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm cây bút uốn lượn linh hoạt giữa các ngón, không nói gì, nhưng Quý Thần Ly biết, nàng nói Đào Nguyên đều nghe lọt được.
Đào Nguyên có lẽ đang mắng mình ngốc đi.
Quý Thần Ly cười, tự giễu nói: "Em biết, em không nhớ lâu, sẹo lành là quên đau.
Nhưng từ nhỏ tính em đã vậy, cũng không chỉ lần này." Vết sẹo có thể khép lại, còn tốt hơn lúc nào cũng luôn rỉ máu.
Đào Nguyên dừng xoay bút, nhẹ nhàng đập xuống bàn, "Cũng đúng, cái tính cách đáng chết của em từ nhỏ đã như vậy.
Em năm nay 30, người ta nói bảy tuổi xem lão, tính tình từ trong bụng mẹ mang ra, đừng nói 30, đến 80 cũng không thay đổi được."
"Tỷ......"
"Nghĩ lại thời gian trôi thật mau.
Mới hôm nào em còn mới bị gửi đến cô nhi viện, thấm thoắt, em đã 30." Đào Nguyên thở dài, "30 tuổi, cũng đã đến tuổi già đi."
"Tỷ......"
"Vậy đi thôi." Đào Nguyên ngừng trong chốc lát, đột nhiên không đầu không đuôi nói như vậy một câu.
Quý Thần Ly sửng sốt một lúc, không nghe hiểu.
"Chờ Minh Lãng phẫu thuật xong, em mang theo cô ta, còn có con Ngốc Điểu này, về Nam Thành đi.
Cuộc sống của em ở Nam Thành, không ở nơi đây."
Quý Thần Ly chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi: "Nói vậy, chị không giận em?"
"Chị căn bản không giận em." Đào Nguyên tức giận cười khổ, thở dài nói: "Em 30 tuổi.
30 mà đứng, Thần Thần, chị tin em có chừng mực.
Cũng ủng hộ quyết định của em."
"Chị còn không thích Minh Lãng, cứ việc cô ta đã cứu mạng chị.
Chính là," Đào Nguyên dừng một chút, nhìn vào mắt Quý Thần Ly, "Chị ủng hộ quyết định của em."
Vành mắt Quý Thần Ly thoắt đỏ lên, nghẹn ngào kêu một tiếng "Tỷ", không biết nên nói gì, đành phải chạy đến bên kia bàn, gắt gao ôm Đào Nguyên, "Tỷ......"
Từ nhỏ đến lớn, từ đời trước đến đời này, bất luận Quý Thần Ly làm gì, Đào Nguyên đều là người đứng đằng sau âm thầm ủng hộ nàng.
Thành công, Đào Nguyên vì Quý Thần Ly reo hò, thất bại, vòng tay Đào Nguyên vĩnh viễn vì Quý Thần Ly rộng mở.
Quý Thần Ly nghĩ, có thể gặp được Đào Nguyên, thực sự là chuyện may mắn nhất cuộc đời nàng.
"Tỷ, cảm ơn chị."
"Người một nhà không nói cái này."
Quý Thần Ly ôm chặt Đào Nguyên, liều mạng gật đầu.
......!
Chỉ cần Minh Lãng mở miệng đồng ý giải phẫu, mọi chuyện dễ dàng rất nhiều.
Một ngày trước phẫu thuật, Minh Lãng cùng người nhà dùng chung bữa cơm.
Ôn Ngọc Tú lo lắng xác suất thành công, Minh Quang Văn ngược lại thực bình tĩnh.
Từ trước đến nay trước mặt hai cô con gái ông luôn tỏ ra nghiêm túc, nhưng hôm nay lại phá lệ nói vài câu động viên Minh Lãng, "Yên tâm, vạn sự có ba và mẹ con ở." Song ông nhớ tới từ nhỏ rất hiếm khi đại nữ nhi dựa vào mình, vì thế lại có điểm không đủ tự tin.
Quả nhiên, Minh Lãng chỉ cười, gật đầu nói: "Cảm ơn ba." Thoạt nhìn so Ôn Ngọc Tú còn trấn định.
Minh Quang Văn thở dài, thầm ngẫm lại bản thân.
Đều là cùng nhau nuôi lớn, rốt cuộc chỗ nào ra sai sót, mà tính cách hai tỷ muội Minh Lãng Minh Diễm lại khác nhau nhiều đến vậy.
Minh Quang Văn từng rất tự hào vì có đứa con hiểu chuyện như Minh Lãng.
Quả cảm quyết đoán, trời sinh mang tố chất người thừa kế, hoàn toàn không cần ông bận tâm đi quản giáo.
Nhưng càng có tuổi, ông càng cảm thấy thà rằng Minh Lãng cùng Minh Diễm tính tình giống nhau, sống cũng nhẹ nhàng hơn một ít.
Nhưng giờ nói gì cũng đã quá muộn, xa cách với con gái tới trình độ này, trừ bỏ thở dài, Minh Quang Văn không biết mình có thể làm gì.
Phẫu thuật ngày đó, Minh Quang Văn Ôn Ngọc Tú cùng Minh Diễm đều ở ngoài phòng giải phẫu bồi Minh Lãng, cả Hàn Hân Viễn cũng bỏ tất cả mọi công chuyện sang một bên tới bệnh viện.
Quý Thần Ly ban đầu cũng đến, xa xa nhìn thấy những gương mặt đó, thay đổi bước chân ra khỏi bệnh viện, vẫn là Hàn Hân Viễn mắt sắc phát hiện nàng, đuổi theo.
"Quý Thần Ly!" Hàn Hân Viễn ở sau lưng nàng hô lên một tiếng.
Quý Thần Ly dừng lại, xoay người.
Hàn Hân Viễn đuổi theo, Quý Thần Ly mỉm cười, "Chào Hàn tổng."
Quý Thần Ly tuy ở thị trấn nhỏ hẻo lánh, nhưng nhàn rỗi không có việc gì thích lên mạng xem tin tức bát quái, cho nên đối Hàn Hân Viễn mấy năm nay có biết đôi điều.
Hàn Hân Viễn hiện là CEO Minh Hàn Điện ảnh, Hàn gia lão thái thái hai năm trước qua đời, cô chính thức tiếp nhận vị trí gia chủ Hàn gia, càng ngày càng có phong phạm tao nhã thong dong của kẻ thượng vị, rốt cuộc cùng Hàn Hân Viễn trong ký ức kiếp trước của nàng chồng vào nhau.
"Gọi tên tôi là được." Hàn Hân Viễn bắt tay Quý Thần Ly, "Em tới xem A Lãng?"
Quý Thần Ly nhớ tới mấy năm trước bởi vì nàng nhúng tay, Hàn Hân Viễn và Minh Lãng nháo thành kẻ địch.
Sau lại nàng rời đi, Hàn Hân Viễn mấy năm nay thành thục không ít, Minh Lãng lại thành như vậy.
Cảm tình nhiều năm, có lẽ đã dần hòa hảo, cho nên Hàn Hân Viễn câu này "A Lãng"