Tuy Ngụy Tề đã bị bãi miễn, nhưng thân là tộc huynh của Tín Lăng Quân, vương tộc Ngụy quốc.
Bóp chết Phạm Tuy còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến.- Ta nhìn không bằng như vậy, để cho lão Trịnh dẫn khách đi thư phòng của ta, Phạm huynh trốn ở sau tấm bình phong, trước tra xét hư thực lại nói.- Trịnh huynh nói có lý, tiểu đệ do Trịnh huynh làm chủ.Lập tức Phạm Tuy không nói nữa, theo Trịnh An Bình đi thư phòng.
quản gia lại tự mình đi ra cửa lớn nghênh đón Thái tử Nhiên.Bên trong thư phòng, Trịnh An Bình giả vờ bình tĩnh uống nước trà.Quản gia dẫn Thái tử Nhiên vào thư phòng liền rời đi, làm tâm phúc của Trịnh An Bình, hắn tất nhiên là biết hiện nay Trịnh gia gánh tội lớn thế nào khi cứu Phạm Tuy.Nhất là vào giờ phút này, thư phòng nói chuyện tự mình không thể tham dự, mình cần phải làm là bảo đảm xung quanh thư phòng không có người không sạch sẽ tồn tại.Thái tử Nhiên cũng bình tĩnh uống trà, cũng không nói một tiếng.
Cuối cùng Trịnh An Bình không nhịn được lên tiếng trước.- Nghe nói tiên sinh đến quý phủ tìm ta, vì sao gặp được lại không nói lời nào?Lời này vốn là Thái tử Nhiên chỉ dùng lí do thoái thác với quản gia Trịnh phủ, sau đó quản gia còn không chịu cho đi, lúc này mới tơ lụa kia.- Trịnh lão bản nghiêm trọng.
Lần này mạo muội thăm hỏi, là bỉ nhân suy nghĩ không chu toàn.
Không nghĩ tới Trịnh lão bản cơ thể không tốt, vốn nên ngày khác thăm hỏi.Thái tử Nhiên dừng một chút, nghiền ngẫm chén trà trong tay.- Thế nhưng bỉ nhân lần này đến Đại Lương dừng lại không lâu, sợ rằng chờ không được Trịnh lão bản khỏi hẳn, lúc này mới ra hạ sách này, cho nên mới mang người quen cũ báo cho Trịnh lão bản.
Vẫn mong Trịnh lão bản tha tội! Tuy nhiên nhìn vẻ mặt Trịnh lão bản, xem ra thân thể không có gì đáng ngại.Thái tử Nhiên mở miệng cười nói.Trịnh An Bình lập tức đỏ mặt, hắn vốn giả bộ bệnh làm lý do, bây giờ bị người ta cầm ra chế nhạo cũng cảm thấy xấu hổ.Lập tức giải thích, đi thẳng vào vấn đề nói:- Xin hỏi tiên sinh đến từ phương nào? Ta đã già rồi, không nhớ rõ đã có quen biết với tiên sinh.- Trịnh lão bản hôm nay có phú quý, bỉ nhân họ Hàn, đến từ Tân Trịnh, ngày hôm nay là lần đầu tiên gặp được Trịnh lão bản.Thái tử Nhiên nghĩ thầm Trịnh An Bình tuy khoảng bốn mươi tuổi, lại có thể đại ngôn bất tàm giả vờ hồ đồ, hắn cũng có hứng thú.- Tân Trịnh?Trịnh An Bình đang ghi nhớ các thương nhân quen biết ở Hàn quốc, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra là ai biết Trương Lộc .- Vậy không biết tiên sinh nói phú quý ở đâu, Trương Lộc là người nào? Nói vậy Hàn tiên sinh cũng biết, Trịnh mỗ ở thương nói thương, hành thương hơn mười năm, giao tiếp người không thể đếm hết.
Chợt nghe cái tên Trương Lộc thật là quen tai, nhưng làm thế nào cũng không nhớ rõ người này.
Vẫn mong tiên sinh chỉ giáo cho!Nói xong những lời này, Trịnh An Bình lại buông bát trà trong tay, nhìn về phía Thái tử Nhiên.Đây là ám hiệu, nhắc nhở Thái tử Nhiên mình đang ở nhà, nhận thức quyền quý không ít.
Thái tử Nhiên nếu như nói không ra nguyên nhân, hậu quả là rất nghiêm trọng.- Vậy tại hạ lại nói thẳng.
Trịnh lão bản, thật ra Hàn mỗ vẫn đang tìm một người.
Người này trên người mang tài lớn, thế nhưng vì bị quyền quý ghen ghét, gặp họa lớn.
Hàn mỗ tìm kiếm nhiều nơi, cuối cùng gần đây mới biết vị trí của hắn.
Thực không dám giấu giếm, người này họ Phạm tên Tuy, chính là Trương Lộc đang ở quý phủ.Vừa nghe lời ấy, Trịnh An Bình vẻ mặt đại biến.Thật sự không ngờ tới người này lại nói trắng ra như vậy, trực tiếp không cho hắn thời gian phản ứng.Lúc hắn muốn phản bác, Thái tử Nhiên lại đánh gãy:- Trịnh lão bản không cần lo lắng, tại hạ tuyệt đối không ác ý.
Nếu như tại hạ muốn công danh lợi lộc sớm đã đi tới chỗ Ngụy Tề.
Ngụy Tề mặc dù đã không làm Thừa tướng, nhưng lực ảnh hưởng còn còn.
Hôm nay cả gan đến đây, chính vì tại hạ không hổ danh ở tâm.
Nếu như Trịnh lão bản lo lắng, cứ gọi tôi tớ bên ngoài nhốt hai người chúng ta lại.Nghe nói xong, Trịnh An Bình vẻ mặt nóng lên.
Thái tử Nhiên nhìn Trịnh An Bình, nghĩ thầm nếu hắn dám cả gan bất lợi cho mình, sợ rằng rằng sẽ không để mình và hộ vệ ra khỏi cửa.Mình đã nhìn thấy sự lợi hại của hộ vệ mà phụ vương phái đến, hơn nữa, khoảng cách Trịnh phủ không xa còn có nhân viên tiếp ứng.
Bởi vậy mình mới dám nói mạnh miệng, muốn thu hoạch tín nhiệm của đối phương.
Bây giờ xem ra, hiệu quả không tệ.- Trịnh lão bản có chuyện cứ việc yên tâm nói đi, hắn là người tâm phúc của ta.Nhìn mặt Trịnh An Bình do dự, Thái tử Nhiên đã đoán được lo lắng của đối phương.- Xin hỏi Hàn tiên sinh nhận thức Phạm Tuy khi nào? Tại hạ lại là chưa từng nghe Phạm Tuy nói.Mặc dù không có thừa nhận mình giấu kín Phạm Tuy, Trịnh An Bình lại thầm chấp nhận mình cùng Phạm Tuy giao tình không cạn.- Tuy tại hạ chưa từng gặp qua Phạm tiên sinh, lại như bạn tri kỷ.
Vốn định chiêu mộ kết giao, thế nhưng bạn bè báo cho ta biết Phạm tiên sinh muốn báo ân Ngụy quốc.
Quân tử có giúp người thành đạt, tại hạ tuy không phải quân tử, nhưng cũng biết thất phu không thể thay đổi chí hướng.
Chưa từng dự đoán được, Ngụy Tề thân là Thừa tướng lại không nhìn được minh châu, khiến cho Phạm tiên sinh gặp đại nạn này.
Trong hai năm qua, đầu tiên có nghe đồn nói Phạm tiên sinh đã chết, tại hạ thổn thức không thôi.
Ngày gần đây bỗng có nghe đồn nói, Phạm tiên sinh còn ở