Phạm Tọa gần đây rất vui vẻ.
Một mặt là lão đối đầu của mình Mang Mão hoàn toàn ngã nhào, một mặt khác là Ngụy Vương tuyên bố mình thăng cấp thành Thừa tướng.Mấy ngày này, Phạm Tọa phủ đệ khách đông, ngựa xe như nước.
Phạm Tọa nụ cười trên mặt chưa từng mất đi, tuy nói Ngụy quốc thất bại thảm hại, nhưng lại có quan hệ gì với mình! Mình chỉ cần bảo vệ được phú quý kiếp này, Ngụy quốc bị nước khác chèn ép thế nào đi nữa cũng không liên quan đến hắn.Đối với kết quả như vậy, Thái tử Nhiên rất hài lòng.Phạm Tuy sớm được hắn bí mật đưa đi Tân Trịnh.
Lần này đi Đại Lương, thu hoạch của hắn rất lớn.Nếu quyết định cải cách đồ cường lại cầm Ngụy quốc khai đao, Thái tử Nhiên sẽ không vội vàng quay về Tân Trịnh.
Hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi cẩn thận quan sát nước láng giềng, Thái tử Nhiên nhân lúc hai nước khởi thảo hiệp ước liên minh, tiếp tục “làm việc không đàng hoàng” ở Đại Lương thành, hắn đi dạo các quán trà quán rượu.Bây giờ trên phố có tranh luận khá lớn về việc nghị hòa giữa Hàn, Ngụy.Có người cho rằng làm vậy tổn thương lớn đến mặt mũi Ngụy quốc, dù sao từ đầu đến cuối, thực lực Hàn quốc lại không bằng Ngụy quốc.
Bây giờ thình lình bị một quốc gia không bằng mình đánh cho đầu rơi máu chảy, nhất là Hàn quốc áp dụng chính là đánh lén hèn hạ, Ngụy quốc có không ít người thẹn quá thành giận.Còn có người cho rằng nghị hòa chính là lựa chọn sáng suốt, dù sao, tám vạn quân Ngụy chủ lực sống chết nắm trong tay người Hàn.
Về phần mặt mũi, bây giờ Ngụy quốc cũng không phải thời đại Văn Hầu, cũng không phải lúc Huệ Vương, sớm qua niên đại hoành hành thiên hạ không trở ngại.Khi nghe được tin tức Hàn, Ngụy liên minh, cao hứng nhất không ngoài người nhà binh sĩ bị bắt.Ban đầu những người này lo lắng Ngụy Vương trẻ tuổi khí thịnh, cự tuyệt không thỏa hiệp.
Không ngờ được, Ngụy Vương thương cảm dân chúng như vậy, tự nhiên bỏ được sử dụng 45 vạn thạch ngô đổi được tính mạng tám vạn binh sĩ.Trong khoảng thời gian ngắn, danh vọng Ngụy Vương ngược lại không giảm mà tăng.Ngày hôm đó, Thái tử Nhiên đang đi dạo phố chợ Đại Lương, đột nhiên bị tiếng tranh cãi trước mặt hấp dẫn.Thị vệ đuổi theo sát, mấy ngày nay đi cùng nhau, thị vệ cũng xem như tìm hiểu thấu tính tình chủ tử nhà mình.
Đó chính là Thái tử Nhiên muốn làm không ngăn cản được, mình chỉ có thể càng phải cẩn thận hơn nữa, canh phòng nghiêm ngặt có việc bất ngờ.Đi tới gần, Thái tử Nhiên thình lình phát hiện mấy lưu manh đang dây dưa với một bà lão.
Nhìn dáng vẻ bà lão, chắc là đi ra bán thức ăn trợ cấp gia dụng, nhưng không hiểu quy định trong chợ, không giao “phí bảo hộ” cho ác bá trong chợ.
Lúc này mới gây ra hai bên tranh chấp.- Lão phụ nhân, ta khuyên ngươi thức thời một chút, ngoan ngoãn giao ra ba đao tệ.
Nếu không ta không ngại dạy cho ngươi một chút quy củ của nơi này.Một tráng hán khôi ngô gương mặt hung ác, dáng người cao lớn nói.Ba đao tệ đủ khẩu phần lương thực bốn ngày cho một người, đây không phải là muốn mạng của bà lão hay sao.Lão phụ nhân rõ ràng khiếp sợ đến mức run lẩy bẩy, nhưng vẫn dũng cảm quật cường che chở thức ăn phía sau.
Mọi người xung quanh bàn tán ầm ĩ, thỉnh thoảng khiển trách mấy tên lưu manh.
Đám lưu manh lại liếc nhìn sang, mấy người trẻ tuổi ý muốn đi ra lý luận lập tức rụt trở lại.- Bà lão đã giao thuế chợ, cầu xin các vị hãy bỏ qua bà lão!Lão phụ nhân đau khổ cầu xin.- Lão bà tử đáng chết, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Ngươi cũng không tìm người hỏi thăm một chút, Hổ ca chúng ta đứng đầu mãnh đất này.
Thu ngươi ba đao tệ là nể mặt ngươi, đổi lại thành người khác, sớm đã thu hai ba mươi đao tệ.Nghe được thủ hạ khen mình như vậy, một người cầm đầu rõ ràng rất có mặt mũi.
Xem ra hắn chính là Hổ ca.- Vương Hổ cũng quá không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ngay cả bà lão hơn bảy mươi tuổi đều không buông tha.
Con trai bà lão chết trận, con dâu tái giá, chỉ còn một cháu trai sống nương tựa lẫn nhau, thật sự không dễ dàng a!Một người qua đường Giáp nói.- Đúng vậy! Bà lão buôn bán công đạo, thật sự một người tốt.
Nếu không chúng ta đi quan phủ tố cáo?Người qua đường Ất đề nghị.- Tố cáo cũng không tốt.
Vương Hổ chính là ca ca tiểu thiếp mười tám phòng của Thái Thú, nếu không sao hắn dám lộ liễu trắng trợn hoành hành phố chợ như thế.
Sau lưng người ta có chỗ dựa.Người qua đường Bính lúc này phản bác.Nhìn thấy đám người tức giận lại không dám nói gì, Thái tử Nhiên đang định bảo thị vệ thay bà lão nộp phí bảo vệ.
Một giọng nói đột nhiên vang lên:- Vương Hổ, ban ngày ban mặt, trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không?- Lúc này thì hay rồi, Chu đồ tể tới.
Bà lão được cứu rồi.Người qua đường nhìn thấy đại hán đi tới.
Chỉ thấy này gã nam nhân chiều cao chín thước, đầu báo mắt to, quả nhiên bộ dạng như thần nhân.- Chu Hợi, ngươi bớt lo chuyện bao đồng cho ta.Vương Hổ vẻ mặt sợ hãi, hắn vẫn đối chọi gay gắt.Chu