Phanh!
Ngô Tuệ Lan đập bàn đứng lên, tức giận nói: "Cần mặt mũi nữa không? Cậu còn cần mặt mũi nữa không? Xui khiến bà cụ vứt bỏ một nhà chúng tôi ra khỏi Mục gia, các người ăn mảnh còn chưa tính, còn chạy tới khí chúng ta tức gận với chúng tôi à, các người có còn là con người nữa không?" Nói đến đây, và trực tiếp đi đi tới: "Cút đi. Hai người cút cho tôi, đã đập nát bát cơm của nhà chúng tôi, vậy mà còn muốn tới nhà tôi đòi tiền mừng à, không có cửa đâu, một xu tôi cũng không đưa cho các người, nếu không tôi là chó!" "Ha!"
Lý Nam Hương nhất thời khó chịu: "Tuệ Lan. Cũng không thể nói như vậy được, mẹ con chúng cháu đến mời mọi người đến tham gia buổi lễ khai trương, đó là cho cho các người mặt mũi lớn, các người có biết Quách Kính Bằng cũng tự mình đến tham gia, có thể dẫn theo một đám người có tiền đến ủng hộ, thật không muốn nhìn thấy nhà chúng cháu phát đạt à" "Không muốn xem cũng được, chứng tỏ các người không cần mũ phượng giả bốn trăm triệu kia, chúng tôi cũng không cần chút tiền đó."
Nói đến đây, bà ta kéo tay Mục Hải Long: "Đi thôi con, bọn họ không thiếu tiền, bọn họ cũng không hy vọng nhà chúng ta phát đạt kiếm tiền. Vậy chúng ta cần gì phải quan tâm đến bọn họ?"
Hai mẹ con muốn đi. "Đừng!"
Ngô Tuệ Lan liền vội vàng kéo hai người bọn họ: "Đi, chúng ta đi, nhà chúng ta ước gì nhà các người phát đạt đưa tiền cho chúng tôi, tôi đi chuẩn bị tiền mừng đã."
Nói xong, bà ta lập tức chạy vào phòng. "Thím Hai, không thể ít hơn một trăm triệu đó. Tốt nhất là một một trăm triệu tám trăm tám mươi tám, là phát phát phát đó, hiểu không?" Mục Hải Long đắc ý nhắc nhở một câu.
Mục Thiên Lam đập đũa: "Mục Hải Long, đừng quá mức, anh không trả tiền còn chưa tính, còn muốn tiếp tục lừa tiền của nhà tôi à, một trăm triệu mà anh cũng lừa được. Anh còn là con người nữa không vậy?"
Cô biết, Mục Hải Long đến đây để lừa tiền mừng, thậm chỉ còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả lại tiền cho nhà cô. "Thiên Lam, em đừng nói vậy chứ." Mục Hải Long đắc ý nói: "Anh phải phát triển công ty lớn mạnh. Hàng năm thu vào phải mấy trăm tỷ, chả nhẽ anh còn phải thèm một