Tần An lạnh lùng nói.
Thân hình Quách Bân và Quách Khâm chấn động, mỗi hồi lạnh toát ra cả đầu.
Mục Hải Long biết cơ hội biểu hiện của mình đã đến, liền khà khà tiến lên hỏi: "Đội trưởng Tần, tôi là Mục Hải Long, ngài biết đấy, xin hỏi ngài đến nhà họ Quách hưng sư động chúng như vậy là vì chuyện gì?" "Liên quan gì đến anh, đứng qua một bên đi!"
Tần An một tay đẩy Mục Hải Long xa mấy mét, quát: "Cha con Quách Bẫn có nghe thấy không, nếu không đứng ra, tất cả mọi người trong nhà họ Quách đều bị bắt hết!" Chân Quách Bân và Quách Khâm mềm nhũn, bị người trong gia tộc Quách đẩy ra. "Đội... đội trưởng Tần. Ngài tìm hai bố con chúng tôi có chuyện gì vậy?" Quách Khâm yếu ớt hỏi.
Tần An vung tay lên: "Bắt lại!" "Vâng!"
Lập tức có bốn hộ vệ tiến lên, khống chế Quách Bân và
Quách Khâm. "Đội trưởng Tần, vì cái gì mà lại bắt con cháu của tôi, hai đứa nó phạm vào chuyện gì rồi hả?" Quách Hải Minh vội vàng hỏi.
Tần An nói: "Quách Bận ác ý bôi đen Mục Thiên, khiến chiến thần hộ quốc bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió. Hành vi cực kỳ ác liệt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của chiến thần hộ quốc, phải nhận chế tài nghiêm khắc theo pháp luật. Cha cậu ta lại mang cậu ta ra, đó là miệt thị pháp luật, phải nghiêm trị!" "Không được!" Quách Khâm kinh sợ hô: "Tôi đưa con của tôi ra là không đúng, nhưng một nhà Mục Thiên đã tha thứ con của tôi rồi. Vậy nên con tôi không có tội, vì cái gì đã bắt nó mà lại bắt cả tôi nữa?" "Mục Thiên là người bị hại, chiến thần hộ quốc cũng là người bị hại, cô ấy tha thứ, chiến thần hộ quốc không tha thứ. Con của ông không được thả, ông lại đi mang cậu ta ra, xúc phạm đến chiến thần hộ quốc, không bắt ông thì bắt ai?" Tần An lạnh lùng nói.
Sau đó vung tay lên: "Mang đi!" "RÕ!"
Cha con Quách Bẫn gào khóc bị mang đi.
Quách Hải Minh giờ đến cái rắm cũng không dám thả.
Giờ mới hiểu được vì cái gì Tổng đốc không dám giúp ông ta đưa Quách Bận ra, liên quan đến chiến thần hộ quốc, khiến Quách Bẫn phải trả giá thật lớn! Vốn chỉ có Quách Bân bị bắt, thế mà kiếm đến kiểm đi còn góp thêm một người, ông ta hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi.
Sớm biết kết quả như vậy, làm gì có chuyện đi kiếm người ra chứ!