"Em thật sự là quá ngu, tại sao lại đi đến cái chỗ đó chứ, em muốn tự đánh chết bản thân mình, đánh chết chính mình, tự đánh chết chính mình...
Bà ta vừa khóc, vừa đánh mạnh vào bàn tay mình. "Tuệ Lan, em đừng như vậy, đừng đánh chính mình." Mục An Minh vội vàng ôm bà ta, đau lòng nước mắt chảy ào ào.
Trên thực tế, ông không phải một người có khát vọng lớn lao gì, cũng không có hứng thú với tiền, chỉ để ý mỗi cơm ăn. Thời gian trôi qua, không cần làm để sống, mỗi ngày đi câu cá, tâm sự cùng đám bạn câu cá chung, về nhà xem TV, như vậy là đủ rồi.
Ghét bỏ Tiêu Thanh không có tiền đó là bởi vì vợ ông ghét. Vợ ghét thì ông cũng ghét. Tóm lại, vợ ông thích ai thì ông thích người đó, vợ ông ghét ai thì ông ghét người đó.
Cho nên ông không đau lòng vì tiền, ông khóc là vì đau lòng cho vợ mình. Sợ vợ nghĩ quẩn, cũng sợ hai tay vợ mình bị chặt mất. "Em đến bước đường cùng rồi An Minh, bạn bè không cho em mượn tiền, nhà mẹ đẻ cũng không cho em mượn, đến nhà họ Mục cũng không cho, em không tự đánh bản thân, ngày mai hai tay của em bị chặt rồi thì không còn cơ hội đánh chính mình nữa."
Ngô Tuệ Lan tuyệt vọng nói. "Nếu không, chúng ta đi tìm con gái và con rể hỏi biện pháp xem, em đừng tự gánh một mình nữa." Mục An Minh đau lòng nói.
Ngô Tuệ Lan lắc đầu: "Những số tiền này không phải tiền sính lễ của con gái, mà là tiền con gái mình phục lệnh đổi lấy, bây giờ bị em thua sạch rồi, em làm sao dám đối mặt với con gái?" "Hơn nữa, con gái chúng ta cũng không còn tiền. Con rể cũng không cần nói, nhà không có gì để bán, nếu có thì đã không đến mức lưu lạc đi giao hàng rồi." "Cho nên không ai có thể cứu em rồi. Chu Mai nói anh Cơ lòng dạ độc ác, chém không dưới ba mươi người rồi. Ngày mai nếu không trả nổi tiền, anh ta nhất định sẽ chém hai tay em. Hu hu hu..."
Lúc này, hai mắt Mục An Minh tỏa sáng. "Tuệ Lan, Tiêu Thanh bán đất nhất định không chỉ có mười lăm tỷ, nếu không thì nó sẽ không lấy toàn bộ đi làm sính lễ,