Cô rất tiếc.
Nhưng mà đúng lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên.
Thấy là điện thoại của mẹ, cô nhận ngay, vui vẻ nói: “Mẹ, con đã chọn được chỗ xây công ty, ở quảng trường Vạn Đạt. Mẹ muốn đến xem không?”
Cô vừa dứt lời, điện thoại bên kia truyền đến tiếng khóc của Ngô Tuệ Lan: “Con gái, mẹ và ba con bị cảnh sát bắt, con mau dẫn Tiêu Thanh đến cứu ba mẹ!” “Cái gì?”
Mục Thiên Lam thiếu chút nữa thì ngã xuống. “Sao mẹ và ba lại bị bắt?" “Hu hu... Mẹ lấy lệnh bài dưới giường của Tiêu Thanh đem đi bán, bọn họ nói đó là bảo vật quốc gia, đầu cơ trục lợi bảo vật quốc gia thì phải chịu phạt. Mẹ nói đó là đồ gia truyền của con rể, bọn họ không tin, con mau dẫn Tiêu Thanh đến đây!” “Vâng vâng vâng!"
Mục Thiên Lam cúp điện thoại, sốt ruột nói với Tiêu Thanh: “Ba mẹ lấy đồ gia truyền của anh đi bản, bị bắt rồi, chúng ta mau đến xem”.
Nói xong, cô lôi Tiêu Thanh vội vàng rời đi.
Nửa tiếng sau, hai người vào phòng thẩm vấn.
Chỉ thấy Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan đeo còng tay ngồi trên ghế, hai vợ chồng khóc sướt mướt. “Ba mẹ!”
Mục Thiên Lam chạy đến. “Hu hu... Con gái, con đến rồi!”
Ngô Tuệ Lan đứng lên, sau đó nhìn Tiêu Thanh vội nói: “Cậu mau giải thích với bọn họ đi, nói đó là đồ gia truyền của cậu, có giá trị hơn ba tỷ, chúng ta cần đòi lại, cho dù nộp lên, ít nhất cũng phải đưa cho chúng ta ba tỷ mới được. Không thể nộp không được, biết chưa?” “Giá trị hơn ba tỷ?”
Mục Thiên Lam sợ ngây người!
Trong nhà Tiêu Thanh còn có đồ gia truyền quý như
Lúc này, có người cảnh sát đến trước mặt Tiêu Thanh: vậy? “Lệnh bài kia là của anh?”
Tiêu Thanh mỉm cười trả lời: “Khoảng thời gian trước, Hộ quốc chiến soái tổ chức hôn lễ, khi tôi đi đổi trang phục thì nhặt được, cảm thấy đẹp nên cất vào túi”. “Cái gì? Nhặt được?”
Ngô Tuệ Lan lưu luyến không thôi.
Nhặt được thì phải nộp lên, một phần tiền cũng không lấy được. Vậy bà ta lấy đầu tiền đi trả nợ “Nhặt được