“Cái gì?” Châu Lâm Vũ, Đổng Thiên Huân, Hoắc Thiệu Đông, những đại ca khác và bốn năm trăm tên đàn em đều sợ đến ngày người.
Không phải có người quan sát bí mật nếu thấy cảnh sát có hành động gì thì sẽ thông báo cho bọn họ đầu tiên sao? Sao còn để cho bọn họ đến bao vây thế này?
Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh của cái loa. “Người ở bên trong nghe rõ đây. Các người đã bị đội bảo vệ thần soái bao vây rồi, mau chóng bỏ vũ khí trong tay xuống và giơ hai tay đi ra đầu hàng. Chúng tôi sẽ xử lý nhẹ tay, còn nếu tiếp tục ngu ngốc không biết điều và chống cự lại. Vậy thì đừng đừng trách Hộ quốc chiến soái hạ lệnh bắn chết toàn bộ các người.” “Trời ơi! Hộ quốc chiến soái dẫn đội bảo vệ của mình bao vây chúng ta sao?”
Nghe giọng nói bằng loa bên ngoài, năm vị đại ca và những tên đàn em của bọn họ đều rơi vào sự khủng hoảng vô tận. “Anh Kim, là anh đã khiến cho Hộ quốc chiến soái dẫn người đến bao vây chúng tôi sao?” Đột nhiên Hoắc Thiệu Đông hỏi.
Ông ta nhớ là khi Kim Chỉ Nam tổ chức sinh nhật thì hình như Hộ quốc chiến soái có đến tham gia. “Đúng vậy” Kim Chí Nam chắp tay với Tiêu Thanh rồi nói một cách hãnh diện: “Người được gọi là cậu Tiêu đây chính là Hộ quốc chiến soái đấy! "Cái gì?”
Tất cả mọi người đều bị hoảng sợ đến mức nhảy dựng “Cậu... cậu ta... là Hộ quốc chiến soái ư?” “Không giống sao?” Tiêu Thanh thản nhiên hỏi. Bich bich! Bich bich! Bich bich!
Cao Thái Khôn, Hoắc Thiệu Đông, Khổng Hướng Hoa, Đổng Thiên Huân, bốn vị đại ca quỳ trên mặt đất đầu tiên và bắt đầu khóc lóc. “Xin Hộ quốc chiến soái tha mạng cho chúng tôi.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng! Bọn họ là đàn em nên đều bỏ vũ khí trong tay ôm đầu ngồi xổm xuống theo.
Chỉ có Châu Lâm Vũ là không quỳ, anh ta đứng tại chỗ, chân tay luống cuống. “Anh không đầu hàng ư?” Tiêu Thanh lạnh lùng nhìn Châu Lâm Vũ. “Đầu hàng cái rắm.
Châu Lâm Vũ cắn răng, anh ta cầm một khẩu súng chỉ vào Tiêu Thanh quát: “Nói đội bảo vệ của anh tránh ra rồi chuẩn bị một máy bay trực thăng cho tôi, đưa tôi đi Hạ Quốc, nếu không thì tôi sẽ bắn anh”
Tiêu Thanh híp đôi mắt lại: “Anh nổ súng đi.”
Châu Lâm Vũ nuốt một ngụm nước miếng nói: “Anh nghĩ rằng tôi không dám ra tay với anh sao?” “Anh dám thì bắn đi.” Tiêu Thanh quát. lên. “Tôi tôi tôi.”
Bàn tay đang nằm súng của Châu Lâm Vũ run rẩy kịch
Đúng lúc này, Hoắc Thiệu Đông đứng dậy. “CMN Châu Lâm Vũ.” Ông ta lại lấy ra một khẩu súng khác.
Bùm!
Trong nháy mắt Châu Lâm Vũ bị bắn vào đầu, anh ta ngã mạnh xuống đất, chết không nhắm mắt.
Lúc này đội bảo