Bà ngoại liền mang theo thanh âm lạnh lùng nói: “Nồi nào úp vung nấy cả thôi, người ta có bà mẹ vợ hám của thích khoe sự giàu có, thích khoe khoang, hay nói khoác thì mới thế, con rể của cô thì cũng giống như cô cả thôi, cũng là loại người này” “Mẹ à, con... “Đừng có gọi tôi là mẹ.”
Bà Ngô rất tức giận: “Tôi không có đứa con gái mất mặt như cô.
Nói xong, bà nhanh chân quay người rời đi. “Mẹ. Mẹ đừng giận con mà mẹ
Ngô Tuệ Lan gấp gáp hô to. Ngô ông Ngô quát to: “Ở bên ngoài mất mặt vậy thì “Câm miệng lại cho tôi.” cũng thôi đi, cô có trả về nhà mẹ đẻ thì chúng tôi cũng mất mặt thay cho cô. Đứa con gái như cô ở lại đây thì có ích lợi gì, Thiên Lam ở lại, cùng người nhà các cô cút về Thanh Châu đi, nhà mẹ đẻ chúng tôi đây không chào đón các cô
Vừa dứt lời. ông Ngô cũng quay người rời đi.
Ô ô ô...
Lời của cha mẹ nặng nề như vậy thực sự đã tổn thương đến tâm can Ngô Tuệ Lan, trong lòng bà ta ủy khuất đến phát khóc lên. “Lần này em Tuệ Lan vui chưa?"
Ông cả và ông hai đứng đó cười cợt. “Tất cả là tại mày”
Ngô Tuệ Lan xông đến trước mặt Tiêu Thanh mắng: “ Cậu đi thuê xe thì thuê cái mấy trăm triệu là được rồi, cậu thuê cái xe hơn chục tỷ như vậy để làm gì, biển số xe lại còn làm màu như thế, đây không phải hại tôi sao? “Nếu chỉ thuê 1 cái xe hơi tiện nghi một chút, biển số xe mà khó nhớ, thì sẽ bị mọi người xem thường, nếu chỉ vì như thế mà mọi người bị xem thường, con bị bố mẹ ghét bỏ không cho con vào nhà thì sao?” “Cậu thật sự là con rể ngoan của tôi, cậu hại tôi mất hết mạt mũi như thế, tôi thật sự muốn giết cậu.”
Tiêu Thanh cười khổ nói: “Mẹ. Xe của con không phải là do con thuê, cũng coi như là của nhà mình, con không mất mặt, mà là mẹ bị chuỗi ngọc trai hàng giả của mẹ làm mất mặt mà thôi. “Việc này không có liên quan, con sẽ dẫn mẹ đi mua chuỗi ngọc trai thật, giữ lại mặt mũi của nhà mình. Mẹ đừng tức giận nữa được không?”
Mục Thiên Lam nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng thật sự cao hứng.
Chồng của mình hiểu chuyện như thế, tính tính lại tốt như thế, mẹ có quá đáng đi chăng nữa cũng không hề tức giận, nếu như đổi lại là người đàn ông khác, có lẽ sẽ tức giận mà mắng bà hay sao?
Ngô Tuệ Lan lau nước mắt, ngữ khí dần trở nên bình tĩnh, chậm rãi hỏi: “Vậy con có mua nổi chuỗi ngọc trai dài như thế hay không?” “Cậu ta mà mua nổi đồ thật hay sao.” Ngô Thành Huy châm chọc khiêu khích: “Nếu cậu ta mà mua được, cậu ta sẽ còn phải đi giao thức ăn ở bên ngoài hay sao?”