"Con cam on me."
Ngô Tuệ Lan rất vui vẻ, cuối cùng bà ta có thể vào trong nhà.
Bà ta biết bà Ngô là người ăn chay niệm Phật, tâm địa thiện lương. Xem trọng ở việc Tiêu Thanh đã cứu một cái mạng. Cho nên mới tha thứ cho bà ta cái tội thích khoe khoang khoác loác, để cho một nhà bà ta vào cửa. “Con rể. Nhanh lên nào, con cầm lấy lễ vật của con, chúng ta vào trong nhà.”
Ngô Tuệ Lan thúc giục. “Vâng thưa mẹ.”
Ở đằng sau, Tiêu Thanh chuẩn bị đồ dùng mang hộp quà ra, cùng với mọi người cùng nhau tiến vào đại sảnh nhà họ Ngô. "Oa."
Vừa mới tiến đại sảnh, Ngô Tuệ Lan liền bị nội thất ở đây làm cho kinh ngạc.
Trang trí như thế này cũng quá sang trọng rồi. Năm năm qua bà ta không có trở về, đây là lần đầu bà ta đến nhà mới nhà họ Ngô,
Phòng ốc xa hoa như thế, đồ dùng trang trí lộng lẫy như thế này phải mất bao nhiêu tiền chứ?
Mục An Minh chỉ cảm thấy mình đang sống như đang hoàng cung. Không khỏi cảm thán.
Bà cả đắc ý khoe khoang: “Ngôi biệt thự này thiết kế thô chỉ mua thôi đã hơn một trăm năm mươi tỷ, số tiền bỏ ra để trang trí lại thêm năm mươi tỷ nữa. Tổng cộng hao tổn cả nhà ta hơn hai trăm tỷ, nơi này còn có thể không xa hoa sao?”
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh thẳng thắn thốt lên: “Thật sự là nhiều tiền mà” “Chị à, từ lúc nào nhà ta ở trong một căn nhà xa hoa như thế hả chị?” Mục An Phong hỏi. Ông ta thực sự quá thích kiểu thiết kế căn nhà như vậy.
Bà hai cười lạnh: “Nhà các cậu á, chỉ sợ cả đời đều không ở nổi căn nhà cao cấp như thế này đâu.”
Mục Thiên Lam thầm nghĩ trong lòng: “Còn không bằng bộ bình quý mà chồng mình đưa cho mình giữ đâu. Bộ bình thô sơ ấy tính ra là có thể đổi hai căn biệt thự như thế này nữa đấy
Nhưng cô quyết định không nói thêm, dù sao nói cũng không ai tin. Chờ cô sửa xong rồi thì có thể để cha mẹ cùng em trai kích động một chút. Đến lúc đó bọn họ cũng không cần ghen tị người khác nưac. “Tiêu Thanh. Anh lấy quà đưa cho ông ngoại bà ngoại đi."
Mục Thiên Lam nói sang chuyện khác.
Tiêu Thanh nghe vậy, đi đến trước mặt ông Ngô cùng bà Ngô, lễ phép nói: “Ông ngoại bà ngoại, cháu cùng Thiên Lam kết hôn ba năm. Vẫn là lần đầu tới gặp mọi người, đây là món quà nho nhỏ mang thành ý của cháu. Mong rằng ông ngoại bà ngoại có thể thích.
Vừa dứt lời, anh đem hộp quà trong tay đưa cho bà
Ngô. “Đưa có mỗi món quà bé tí như vậy, cậu còn nghĩ muốn lấy lòng ông Ngô bà Ngô hay sao, sao cậu không mua luôn hai món, ít nhất không được chất lượng