“Tôi thật muốn xé nát cái miệng thối này của cậu!”
Nghe thấy những tiếng chửi rủa này, Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Bản thân các người sợ Hoắc Thiệu Đông, không có nghĩa tôi cũng sợ. Ông ta là một con chó của tôi. Cho nên đừng dùng tầm mắt giun để của các người nhìn tôi, như vậy sẽ làm cho các người trở nên không đáng một đồng” “Cậu cậu cậu...”
Ông cụ Ngô và bà cụ bị tức đến nói không nên lời. Mợ cả của Mục Thiên Lam nhảy ra. “Mẹ vợ của cậu là người Vĩnh Châu, biết ông Hoắc dọa người bao nhiều nhất, tôi đây gọi bà ta qua đây, để chính miệng bà ta nói cho cậu biết ông Hoắc dọa người bao nhiêu, nếu bà ta biết cậu nói ông Hoắc là con chó của cậu, bà ta có thể vả miệng cậu không!”
Nói xong, bà ta đi gọi điện thoại cho Ngô Tuệ Lan. “Cái gì!”
Ngô Tuệ Lan nghe điện thoại, sau khi biết được tình hình, sợ đến lời nói cũng run rẩy: “Thằng nhóc này, làm sao dám kiêu căng như vậy, đây không phải hại nhà tôi sao? Tôi sẽ qua xé nát miệng thối của cậu ta, nhận tội với ông Hoắc!”
Tu tu...
Điện thoại bị cắt.
Mợ cả hả hệ nói: “Mẹ vợ cậu sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần rồi. Nói phải qua đây xé rách miệng thối của cậu, đợi mẹ vợ cậu qua chỉnh đốn cậu đi!”
Tiêu Thanh nói: “Nên đợi bà ấy qua, các người cầu xin bà ấy cứu con trai bà mới đúng.
Mợ cả không nhịn được tức giận nói: “Chết đến nơi còn dám cứng miệng, đợi một lát ông Hoắc qua, cầm súng chỉa lên đầu. Xem cậu còn dám mạnh miệng không!” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Trong khi nói, bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn.
Ngay sau đó, trong khu vực nghỉ ngơi có người kêu lên sợ hãi. “Trời ơi! Các người xem! Ông Hoắc dẫn theo ít nhất một đoàn người đến rồi!”
Cái gì!
Một đoàn người tới?
Người có mặt đều kinh hãi há hốc mồm.
Một đoang người, phải có chừng một trăm hai mươi người đó!
Đối phó với một người, mang nhiều người ngựa như vậy qua, trận này có phải hơi quá lớn rồi không? “Ngày chết của cậu sắp đến rồi, cũng đỡ cho tôi người xử lý cậu. gọi
Mạnh Hạo Nhiên nói đắc chí, đi về phía cửa của khu vực nghỉ ngơi.
Mọi người nhà họ Ngô cũng ào ào xông đến cửa. “Tiêu Thanh, nhiều người như vậy, anh anh anh... Đánh lại không?”