“Dì Lan, chú Mục, Thiên Lam, An Phong, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Đinh Chấn Huy cười nói. “Chấn Huy à, sao con lại đến rồi. Chắc không phải lại muốn đến giành công lao với con rể dì chứ?”
Ngô Tuệ Lan nói với vẻ khinh thường.
Định Chấn Huy cười lúng túng, nói: “Dì Lan, hôm nay con đến muốn nói với dì một tin tốt. Hộ quốc chiến soái đến Vĩnh Châu rồi, đội trưởng của lục quan Long Vũ tổng cục chiến tranh Đông Kinh là cấp dưới của hộ quốc chiến soái, tối mai sắp đến Vĩnh Châu mở tiệc chiêu đãi hộ quốc chiến soái, chuyện mở tiệc giao cho ba con sắp xếp, ba con dự định tối mai phải dẫn con đến rót rượu cho hộ quốc chiến soái, cho nên tối mai con có thể nhìn thấy mặt của hộ quốc chiến soái rồi.” “Trời. Thật hay giả vậy?”
Ánh mắt Ngô Tuệ Lan nhìn Đinh Chấn Huy có sự thay đổi.
Nếu đây là sự thật, vậy Đinh Chấn Huy cũng quá có mặt mũi rồi chứ!
Có thể rót rượu cho hộ quốc chiến soái, có uy tín biết bao! "Đương nhiên là thật rồi.”
Đinh Chấn Huy cười nói: “Chuyện này, con nào dám nói đùa, dù sao ba con cũng đã đặt xong phòng bao rồi, chính là ở khách sạn tối mai Bội Nghi và cậu Mạnh kết hôn. Phòng bao là “Anh đây là tiết lộ bí mật, không sợ bị xử bắn sao?” Tiêu Thanh cắt ngang lời của Đinh Chấn Huy.
Buổi sáng Triệu Minh Vũ chỉ huy lục quân Long Vũ đã gọi một cuộc điện thoại cho anh, nói đã lâu không gặp đại ca rồi, đúng lúc anh ta đang dẫn quân đội của tỉnh, qua đây cũng rất gần, thì muốn qua mới anh ăn một bữa cơm. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tiêu Thanh cũng không thể bỏ ý tốt của cấp dưới?
Bèn bảo Triệu Minh Vũ tối mai qua đây.
Mà Đinh Chấn Huy lại nói địa điểm bọn họ ăn cơm ra, đây không phải là để lộ bí mật thì là gì?
Nhiều tổ chức quốc tế muốn biết, muốn ám sát anh đa phần là một khi tiết lộ tin tức ra ngoài, hành động ám sát sẽ im lặng mà đến.
Anh là không sợ hãi, không sai, nhưng dễ dàng làm hại đến nhân dân bình thường, cho nên mới phải cắt ngang lời của Đinh Chấn Huy. “Anh hiểu cái rắm!”
Đinh Chấn Huy trừng mắt nhìn Tiêu Thanh một cái: “Ăn bữa cơm, đâu là bí mật gì. Không hiểu thì đừng nói lung tung được không?”
Anh ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng rất cảm ơn Tiêu Thanh, nếu không phải Tiêu Thanh nhắc nhở, lỡ miệng