Ông ta tức giận đến mức không thể chịu được, vừa bước lên là đã nắm lấy tai Đinh Chấn Huy, chi tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Tôi cũng chỉ có một đứa con trai như anh. Tôi để anh nghỉ phép quay về là hi vọng anh sẽ tìm được một cô gái phù hợp với mình càng sớm càng tốt, rồi lập gia đình. Sau đó thì quay về quân đội
"Sao anh lại hồ đồ như thể hà, mẹ anh tìm cho anh mấy đối tượng xem mắt, anh không đi lại cứ khăng khăng mà chạy đi đào góc tường nhà Hộ quốc chiến soái. Anh thế này không phải là dùng cuốc để cuốc vào chân của chính mình à?"
"Giờ anh đắc tội với Hộ quốc chiến soái, tương lai phía trước của anh đã bị hủy hoại rồi, anh có biết không hả?"
"Hu hu hu..."
Đinh Chấn Huy khóc lóc thảm thiết.
Trong ruột anh ta cũng hối hận chết rồi
"Đinh Sơn, chuyện cũng không có nghiêm trọng như ông nói:"
Tiêu Thanh nói rồi vỗ vai Đình Chân Huy.
"Anh thích vợ tôi. Điều này không có gì sai. Ai cũng có quyền được theo đuổi tình yêu của mình. Tôi không trách anh chút nào vì chuyện này cả."
"Chỉ là anh luôn muốn tranh công và không thực sự cầu thị. Cái tật xấu này cần phải được sửa chữa. Nếu điều này xảy ra trên chiến trường, anh lấy công lao của những người anh em đang chiến đấu hết mình, đổ máu trên chiến trường là của mình, thế chẳng phải là để máu của những người anh em đó chảy vô ích hay sao?"
"Chỉ cần khắc phục được cái tật xấu này là được rồi. Còn việc đào tường, hãy tiếp tục đào nếu anh muốn. Chúng ta cạnh tranh công bang."
Đinh Chấn Huy vôi vàng nói: "Tật xấu do Hộ quốc chiến soái chi ra, tôi nhất định sẽ sửa lại. Tôi nhất định sẽ sửa. Ngoài ra, tôi cũng sẽ kiểm điểm sâu sắc tật xấu trên người mình. Còn về góc tường nhà anh, tôi không thể đạo được nữa, với tôi cũng không dám đào nữa Chúc Hộ quốc chiến soái và cô Mục một đời hạnh phúc"
"Nộp vũ khí và đầu hàng rồi?"
Tiêu Thanh cười hỏi.
Đinh Chấn Huy cười hì hì nói: "Hàng triệu đội quân lớn của nước Hưng Hạ còn bị anh tước vũ khí và đầu hàng. Tôi chỉ là một người lính nhỏ, ở trước mặt anh, làm sao lại dám không đầu hàng chứ a."
Tiêu Thanh kéo anh ta lên.
"Nếu ở trên chiến trường, thì anh chỉ có thể đứng chết, không được quỳ xuống đầu hàng, có biết không?"
Khi Đinh Chấn Huy nghe thấy câu này, tinh thần của anh ta lập
tức trở nên phấn chấn hẳn lên.
Từ trong lời nói của Hộ quốc chiến soái, không khó để nhận ra, Hộ quốc chiến soái không trách chính mình.
Vì vậy, anh ta đứng dậy và cúi rạp mình
"Chấn Huy, nhất định phải ghi nhớ lời dạy của Hộ quốc chiến soái day!"
"Thế này mới đúng chứ
Tiêu Thanh mìm cười hài lòng
"Tiếp tục rót rượu đin
"Vâng! Thừa