Tiêu Thanh giơ ngón tay cái lên. “Hôm nay mẹ giỏi lắm.”
Ngô Tuệ Lan hừ lạnh nói: “Tôi vẫn luôn rất giỏi, chẳng qua không thích thể hiện mà thôi, lần này trong giây phút nguy nan, nên tôi nhất định phải đứng ra, che chở cho con gái bảo bối của tôi khỏi bão tát”
Vừa nói, bà ta vừa ôm lấy Mục Thiên Lam. Bộ dạng bao che cho con cái.
Mục Thiên Lam nín khóc mỉm cười. “Mẹ, ban đầu con còn sợ người sẽ mắng con vô dụng, sau đó sẽ ép con và Tiêu Thanh ly hôn, không nghĩ tới mẹ lại giúp con, đem đồ trang sức bán đi, giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn, mẹ, người là tốt nhất.”
Ngô Tuệ Lan giúp Mục Thiên Lam lau nước mắt. Sau đó chậm rãi nói: “Con cho rằng mẹ không đau lòng sao? Mẹ cũng đau lòng, cũng sợ bỏ ra số tiền này sau này đến vốn cũng không lấy lại được.” “Nhưng mẹ chịu đám người nhà họ Mục kia đủ rồi. Không thể nhìn nổi bọn họ thừa dịp cháy nhà hội của, đánh ván bạc này, cái mạng già của mẹ cũng phải cố gắng lấy hết dũng khí một lần, để cho bọn họ đối với mẹ, đối với nhà chúng ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Con hiểu nỗi khổ tâm của mẹ sao?” Mục Thiên Lam gật đầu nói: "Hiểu, mẹ con rất có cá tính” “Đó là đương nhiên rồi.”
Ngô Tuệ Lan toét miệng cười một tiếng.
Sau đó bà ta nhìn về phía Tiêu Thanh tức giận nói: “Đoàn xe để tôi giải quyết, kho hàng cậu có thể giải quyết được không? Nếu như cậu không giải quyết được, vậy thì tôi mua nhiều xe như vậy làm gì. Không có hàng vận chuyển. Không phải tôi sẽ thua thiệt chết sao?” “Nhanh chóng cho tôi câu trả lời hợp lý. Nếu như cậu không giải quyết được vấn đề kho hàng, xe này tôi sẽ không mua nữa, tôi cũng đau lòng cho số tiền của tôi chứ.
Tiêu Thanh cười toét miệng nói. “Mẹ, người yên tâm, mẹ cứ dũng cảm mà đi mua. Con sẽ giải quyết chuyện kho hàng, một nhà chúng ta đoàn kết lại, nhất định sẽ thắng vụ này, giúp Thiên Lam thoát khỏi cửa ải khó khăn!” “Được!”
Ngô Tuệ Lan đồng ý.
Sau đó quay sang nói với Mục Thiên Lan: “Con gái, con mệt mỏi rồi, cứ ở phòng làm việc