Những lời này giống như kích thích tâm trạng của Tiêu Vĩnh Nhã, ông ta che mặt khóc không thành lời.
"An ủi bố anh đi.
"
Mục Thiên Lam nhỏ giọng thúc giục.
Tiêu Thanh thở ra một hơi.
Những hờn giận với bố mình trong suốt mười hai năm qua đều được anh trút bỏ hết vào lúc này.
Sau đó anh đứng dậy, đến bên cạnh bố ôm chầm lấy ông.
"Bố.
Đừng khóc nữa, con dâu bố nói rất đúng.
Nếu con không nhận bố thì bố ắt sẽ cô đơn lắm.
"
Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong liền khóc to hơn.
Mười hai năm rồi!
Tròn mười hai năm!
Đứa con này cuối cùng cũng gọi ông một tiếng "bố"!
Tiêu Vĩnh Nhã, ông ta không còn lẻ loi một mình nữa, ông ta bây giờ đã có một đứa con trai rồi!
Sau một lúc ông mới ngừng khóc, lau nước mắt và nói: "Con dâu, cảm ơn con, thật sự cảm ơn con nhiều lắm.
Chính con là người đã phá đi khoảng cách giữa hai bố con chúng ta.
Có một đứa con dâu như con, bố chết cũng có thể mỉm cười nơi chín suối!"
Nói đến đây, ông rút ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa nó cho Mục Thiên Lam.
"Đây là số tiền mà nhà họ Tiêu trả cho bố trong mười năm qua, cũng không nhiều lắm, hơn hai mươi triệu đi, bố không hút thuốc cũng không uống rượu nên cũng không đụng vào nó bao nhiêu.
"Bố biết hiện tại thương mại Thiên Lam đang gặp khó khăn, bố muốn giúp nhưng năng lực có hạn.
Con cầm lấy số tiền này đi, dùng nó để vượt qua khó khăn.
Nếu mà không đủ nữa thì tìm ông nội Tiêu Thanh vay thêm một chút, giải quyết được khó khăn rồi cuối năm đến nhà họ Tiêu ăn Tết, mừng năm mới.
Bố bây giờ năm mươi rồi, ông nội thằng bé cũng đã tám mươi, hai con cùng nhau đến nhà chắc chắn rất náo nhiệt, ông nội nó nếu thấy nó cưới được một đứa con dâu tốt như vậy nhất định sẽ rất vui.
Mục Thiên Lam vội vàng nói: "Bố, con không nhận số tiền này được đầu, bố mau cầm về đi.
Cuối năm nay con nhất định sẽ qua nhà mừng năm mới.
" "Con phải nhận lấy, coi như là của hồi môn do bố thay Tiêu Thanh tặng con.
Mật khẩu là sinh nhật Tiêu Thanh.
Bố còn có việc phải về Nghĩa Cảnh, khi nào có thời gian bố lại đến thăm hai con.
"
Bỏ lại đằng sau những lời đó cùng với tấm thẻ, Tiêu Vĩnh Nhã gấp gáp rời khỏi.
"BỐ!"
Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh cùng đuổi theo.
Đưa mắt nhìn theo Tiêu Vĩnh Nhã lái xe rời đi, Mục Thiên Lam nói: "Số tiền này của bố, thật có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, căn hộ của chúng ta của thể giữ lại, không sợ bị ngân hàng tịch thu nữa rồi!"
Sau đó cô nhìn chăm chăm Tiêu Thanh, nghiêm túc hỏi: "Anh cũng đã mười hai năm không trở về nhà rồi.
Tiền sinh lễ, tiền mua nhà đều không phải