Là cậu họ của anh ta phải bị sa thải thì đúng hơn”
Tiêu Thanh đính chính lại.
Trần Dịch tức giận nói: “Giám đốc Bạch cô xem, tên kia có phải muốn ăn đánh hay không?”
Bạch Băng Thu lạnh lùng cười: “Phó tổng Chu Thụy Dương là cậu họ của anh?” “Đúng vậy!”
Trần Dịch gật đầu lia lịa, cười hỏi: “Cậu của tôi có gọi điện thoại cho giám đốc Bạch bảo giao phần thi công cho tập đoàn Trần Thị chúng tôi chưa?” “Rồi”
Bạch Băng Thu đáp: “Ông ấy gửi cho tôi tên một đơn vị, bảo tôi theo tên đó mà phân công hợp tác.
Trần Dịch cười ha ha: “Vậy Giám đốc Bạch cứ theo tên đơn vị mà cậu tôi đưa để sắp xếp là được
Bạch Băng Thu cười như không cười.
Sau đó hét lớn: "Mọi người cứ ngồi xuống cả đi, tiếp sau đây sẽ là phần công bố tên các đơn vị hợp tác dự án”
Nói xong, Bạch Băng Thu tiến lên sân khấu.
Các ông chủ có mặt đều lần lượt ngồi xuống.
“Bố, bà xã, chúng ta cũng ngồi xuống đi
Tiêu Thanh nói.
Trần Dịch cười nhếch mép: "Không nghe Giám đốc Bạch nói sao, cậu của tôi đưa cho cô ấy tên một đơn vị, bảo cô ấy theo tên đó mà hợp tác.
“Điều này nghĩa là, bên thi công, bên cung ứng thép, cung ứng xi măng, đều không có liên quan gì đến nhà mấy người.
Mấy người nên cút đi thì hơn, đừng có ở đây làm mất mặt nữa.
”
Tiêu Vĩnh Nhã khuyên: “Con trai, chúng ta đi thôi” Ông ấy không sợ mất mặt, chỉ sợ Trần Dịch sẽ làm hại đến Tiêu Thanh.
“Đúng đó Tiêu Thanh, chúng ta nên đi thôi.
” Mục Thiên Lam cũng khuyên anh.
Bởi vì cô biết, việc cung ứng thép và xi măng không hề liên quan đến cô.
Cậu của Trần Dịch cũng đã đưa sẵn bảng tên rồi.
Một người là phó tổng Tổng bộ, một người là giám đốc chi nhánh, đương nhiên phải nghe theo sắp xếp của bọn họ thôi.
Dù cho Tiêu Thanh có quen biết với người ở chi nhánh khác, cũng không lớn bằng ô dù của người ta.
“Bọn họ mới là người nên cút đi, mất mặt cũng là bọn họ, không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta không cần đi, cứ đợi công bố tên đơn vị rồi đi cũng không muộn”
Tiêu Thanh nói.
“Cậu chủ Trần, dù sao cũng chỉ là hạt cát nhỏ, chúng ta mặc kệ bọn họ đi.
Đợi kết quả công bố xong, hắn ta sẽ biết rốt cuộc ai mới là kẻ mất mặt” Mục Hải Long nói.
Trần Dịch gật đầu, nhìn về hướng Tiêu Thanh: “Bảo mày cút mày không cút, đợi có kết quả rồi, để xem tạo xử lý mày thế nào.
Nói rồi hắn và mấy người Mục Hải Long ngồi xuống vị trí gần sân khấu.
Tiêu Vĩnh Nhã và Mục Thiên Lam đều muốn rời khỏi đó.
Nhưng Tiêu Thanh vẫn kiên quyết đợi kết quả cho bằng được.
Hai người họ dù biết rằng kết quả không